Thư tình muốn gửi cho ai đó, nhưng còn bỡ ngỡ chưa gửi. Tình thư còn dang dở, tình cảm dành cho người bạn cảm mến vẫn ở đâu đấy trong hoài niệm. Có ai trong đời không dang dở vì tình yêu còn đấy mà kỉ niệm vẫn mãi trong kí ức. Những khoảng khắc kỉ niệm dở dang, nhũng cơn mưa buồn ngoài kia. Một lần đến trong đời nhưng người ta bảo là mãi mãi. Có những cung bậc, dây thanh của tình cảm còn đâu dây. Những lần chắp tay nguyện cầu. Và nguyện xin cho một nửa của bạn thầm thương nhớ. Chắc bạn cũng nguyện mong tình cảm của mình thật êm đềm và không sóng gió. Tình cảm ở đâu đấy trong tái tim. Vẫn như thế ầm thầm và cháy rực. Ấm nồng nhưng chan chứa những khoảng khắc thổ lộ như cơn bão lòng. Trào dâng mãi những cơn sóng không ngơi ầm ĩ tựa sóng biển tình, khi đôi lứa tựa vào nhau. Êm đềm nhưng chất chứa. Mong rằng tình cảm của bạn, tình cảm đôi lứa còn mãi trong thư tình khúc... Lời muốn nói gửi đến độc giả mỗi tuần san.

Tình yêu không biên giới và bí mật đến cuối cùng

Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.

Hôm nay nhận lá thư trên tay còn in dấu tem, bức thư ở một nơi xa xôi. Lá thư mà Nguyễn Thiên Hà đã chờ từ lâu, bức thư của một người gửi cho Thiên Hà, cố gái miền quê Cao Bằng. Chắc có lẽ đã lâu rồi phải chờ đợi lá thư như vậy. Nguyễn Thiên Hà reo lên trong vui mừng, chạy vào trong nhà nói với Mẹ của Cô rằng :

   - Mẹ ơi hơm nay thư của Anh Tuấn về đến đây rồi này.

   - Thế mà cứ làm con chờ tin mãi, từ đầu mùa Xuân đến giờ đấy. Con chờ tin Anh ấy báo về cho con biết để vững lòng chờ Anh ấy. Anh ấy học ở đại học dưới Hà Nội ấy. Học Đại học Bách Khoa mẹ ạ, nhà ở dưới thi trấn ạ.

Tiếng bà cụ giá trong nhà nói vang ra tận ngoài ngõ, khiến con chim ngói đậu trên mái nhà cũng vội bay vút lên cao như muốn báo tin vui về với ngôi nhà của 2 mẹ con Thiên Hà :

   - Con yêu được người tử tế mẹ mừng lắm. Cái điều mẹ tin nhất là nó từ bồ đội đi thi đại học mà đỗ con ạ. Bồ đội thì họ sẽ tìm đến con để xin cưới đấy.

   - Hồi xưa Mẹ cũng chọn bồ đội dưới xuôi là bố của con đấy, thế mà nên duyên đây. Hôm nay con chim ngói bay lên cao thì Mẹ tin là chừng vài hôm nữa con rể sẽ lên đón con của Mẹ về xuôi.

   - Mẹ sinh ra ở đây thì vẫn ở đây để lo cho bố của con. Mai đây về Hà Nội thì nhớ vững tin mà theo chồng.

Nguyễn Thiên Hà như vui trong cảnh sắc mùa Xuân, trong mưa xuân còn đậu trước ngõ trước cổng trước nhà. Con gái ra điều là còn bẽn lẽn mặt đỏ nhìn ra ngoài phía núi rừng Trùng Khánh và chắp tay nguyện cầu :

   - Mong Anh Tuấn vững lòng lo cho tình duyên, mai này còn yêu nhau nữa. Đừng để chim ngói bay lên lại bay xuống không thấy tin gì.

   - Anh Tuấn có bố Mẹ là người gốc ở Hà Nam đấy Mẹ ơi. Tính tình thật thà lắm mẹ ạ. Anh ấy có gửi hình nữa này Mẹ xem đi.

   - Bố đi vào rừng kiếm gỗ mãi chả về cả mấy chục năm nay, làm mẹ nhớ con cũng nhớ. Mai mốt anh Tuấn lên thì làm thế nào Mẹ nhỉ. Nhà chỉ có 2 Mẹ con.

Cô gái đầu vào lòng mẹ, trên đầu còn quấn khăn thổ cẩm của miền dẻo cao, của người dân tộc H’Mông . Cô gái như muốn nói nỗi lòng với Mẹ, cảnh nhà neo đơn. Còn bà Mẹ thì nhìn bức hình nói cho con gái tỏ tường câu chuyện mai này ra sao. Và niềm tim của người Mẹ về một người miền xuôi tử tế.

   - Con phải cố gắng lên, Mẹ chỉ mong phong tục ở đấy cho đón dâu sớm để Mẹ yên tâm. Trong nỗi lo của Mẹ là làm sao cho các con hạnh phúc.

   - Ngày xưa Bố con yêu Mẹ nên cưới Mẹ. Ông ấy lạc trong rừng sau núi thẳm chẳng để Mẹ lo cho ông ấy đến bạc đầu. Mẹ chỉ muốn các con biết con người thì phải giữ câu thuỷ chung. Bố của con bị lạc long Mẹ sé từng cõi.

   - Con cố lên đấy, mai đây nó lên thì Mẹ xin cho cưới rồi theo chồng về xuôi nha, Mẹ ở đây nhìn con chim ngói nhìn nếp nhà bố con dựng từ ngày bao cấp.

Nguyễn Thiên Hà thưa vâng và vùi đầu vào lòng Mẹ. Vì Mẹ là tất cả của cô từ khi nhà chỉ còn 2 mẹ con.

Thiên Hà ngấn lệ :

   - Con nghe mẹ dạy, con về nhà Anh Tuấn. Cứ đi đi về về mẹ nhỉ ! Sợ xa Mẹ thì con khóc mãi nhớ mẹ sớm chiều.



   Thấm thoắt lễ cưới diễn ra chỉ trong tháng cuối mùa Xuân. Gia đình của Cao Thanh Tuấn vốn là một gia đình giàu có trâm anh thế phiệt vùng biên, nhà của ô tô khắp nơi từ bắc vào nam. Nhưng Thanh Tuấn chọn một người thật thà yêu mình, vì Thanh Tuấn vốn là người được chọn để lãnh đạo công ty tập đoàn vùng biên do bố mẹ Thanh Tuấn gây dựng.

Tuy là một nhà giàu nổi tiếng cả mấy thị tứ đến tận bên Tầu, nhưng tất cả đều vui vì có người con dâu hiền thảo vùng biên cương tổ quốc. Cả 2 Mẹ con Thiên Hà và xóm làng đều vui mững vì biết được sự thật về Cao Thanh Tuấn. Bí Mật : Vì Thiên Hà và Thanh Tuấn đều nói tình cảm dành cho nhau, nhưng gia cảnh giàu ngheo cả 2 đều hứa vượt qua và không ai biết được gia đình Cao Thanh Tuấn lại là một gia đình trâm anh thế phiệt vùng biên.