
Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Những chiều ánh nắng chiếu nhạt nhoà làm cảnh vật bỗng đìu hiu. Từng cơn gió hôm nay lại lạ hơn hôm qua, mỗi ngày vị mặn mòi lại khác thêm nữa. Thành phố Kiên Giang dường như làm cho lòng người nao núng. Sóng biển vẫn như vậy, nhưng cuộc sống đã nhiều biến động. Chẳng ai có thể nói rằng Thành Phố hôm nay hoàn toàn khác! đâu còn cảnh yên bình như xưa nhưng tất cả đều biết Kiên Giang vẫn thế vẫn như một chốn đi về.
Nhìn cảnh biển biết rằng mai này sẽ khác xưa, cảnh vật vẫn không hề thay lòng nhưng con người đã khác. Hội ngộ nào mà chẳng có chia ly, mới trao cho nhau những mong nhớ tương tư. Rồi lại hoá sầu thảm, hoá thành giông bão làm cho cuộc đời hoá thành chuyện mai này chắc chưa tính hết được. Người với người dành cho nhau tình cảm nhân sinh, đôi lứa dành cho nhau nước mắt và chia ly.
Chiều nay, Kiên Giang chứng kiến cảnh biển đang dần rơi vào chiều ly biệt. Biết bao con người nhìn Thành Phố lần cuối. Họ nắm tay chia nhau những chiếc bánh cuối cùng, nhìn cảnh thành phố trong xanh mai này là nơi xa cách. Chiều nay hoàng hôn buông xuống thấp thoáng những cánh thuyền xa xăm. Tịnh Liêu lan man cho đến những cánh rừng đang còn mật ong. Tịnh Liêu làm nước mắt cứ rung rung.
Người ta yêu thương nhau vì thế, mai này cảnh hai quê, cảnh nơi xứ người và bảo trợ của những người xa lạ. Người đi kẻ ở lại, đôi khi những đám khói bốc lên cho dấu hiệu rằng ngày ấy đang đến. Một vài đồn trú đang thưa dần sự xuất hiện máy bay, nhưng ngoài kia từng con tầu lớn vẫn chờ những chiếc thuyền gỗ cuối cùng rời đi.
Những câu nói ly biệt vang vang như tiếng kèn đồng :
- Thì mai này nhớ đừng xa cách, đừng mất liên lạc.
- Nếu không xa thì lòng dạ không xa, chỉ sợ duyên phận do trời chớ trêu thôi.
- Nếu Còn ngày mai thì tình nghĩa vẫn còn, đừng như con thuyền vô định.
- Tiếc cho những gì chúng mình đã có và tiếc cho một thời học trò dang dở. Những chuyến đi còn chờ đấy ngoài kia nơi chỉ là going bão.
- Đừng làm cho cảnh này thôi chấm dứt, dù biết chia cắt nhưng phải đi vì ngày mai còn có nhau.
- Dù một mai tình yêu như ngọn lửa thì vẫn cháy mãi nơi xứ xa người xa. Vẫn không xa cách lòng.
- Quê mình vẫn đẹp dù có lúc giông bão trong đời, hòn cờ đợi còn đó thì còn gặp lại nhau mà.
Cuộc chiến tàn khốc biết bao, chỉ biết rằng nó để lại một quê hương mà người ta thân quen. Để lại quá khứ thân quen nhưng phải chấp nhận, cuộc sống mà rồi cũng có lúc họ dừng lại để phán xét cuộc đời. Nhưng chẳng thể nào dấu được lương tâm rằng tất cả có lúc ích kỷ vì thế nên cong người cần vị tha hơn. Sự ích kỷ ấy làm cho cái nắm chặt tay, đòi hòi một người phải ra đi phải sống cho tình yêu.
Nhưng làn ranh ấy mong manh còn hơn tiếng chim kêu chiều chiều. Sự đối nghịch đó là tình yêu mà con người định nghĩa cho mình. Vì những điều họ làm cho quê hương mà họ đã hy sinh cho tình yêu để có lấy cho mình một ngày ly biệt. Cái nắm chặt tay giữa hai con người, họ nhìn nhau trong giận dữ và lý thuyết tuổi trẻ họ đã có gắng có.
Những ngày tháng biết yêu, biết quan tâm chắc chắn phải đắn đo. Nhưng lòng tham và sự ích kỷ chung cục lại là cái nén đau để nhìn nhau lần cuối. Tiếng khóc tức tưởi như tiếng nỉ non chiều nao xa cách khu thị hồn ào. Thì ra cuộc chiến là như vậy, yêu nhau khi chung một trường nhưng xa nhau cũng vì tiếng gọi lý thuyết họ được truyền tải, một lý thuyết đè nén cho tự do yêu đương. Mai này, còn đâu những hoa lệ, họ tưởng chừng như vậy, vì tình yêu vốn đã diễm lệ.
Tiếng khóc dừng lại và họ nắm tay nhau trên con thuyền vô định ngày mai. Tiếng nói xin lỗi và xin lỗi, nguyện cho ngày mai yêu nhau nhiều hơn. Tiếng nói của hai con người bắc nam trong những cơn bão giông đen mù mịt cuối cùng.
- Xin cho ngày mai không phải đối diện cái chết, xin sống yêu nhau.
Nguyễn Anh Tuấn & Mạn Thị Dung nắm tay nhau trong hoàng hôn, trên con tàu cuối cùng viễn dương.
Chiều nay, Kiên Giang chứng kiến cảnh biển đang dần rơi vào chiều ly biệt. Biết bao con người nhìn Thành Phố lần cuối. Họ nắm tay chia nhau những chiếc bánh cuối cùng, nhìn cảnh thành phố trong xanh mai này là nơi xa cách. Chiều nay hoàng hôn buông xuống thấp thoáng những cánh thuyền xa xăm. Tịnh Liêu lan man cho đến những cánh rừng đang còn mật ong. Tịnh Liêu làm nước mắt cứ rung rung.
Người ta yêu thương nhau vì thế, mai này cảnh hai quê, cảnh nơi xứ người và bảo trợ của những người xa lạ. Người đi kẻ ở lại, đôi khi những đám khói bốc lên cho dấu hiệu rằng ngày ấy đang đến. Một vài đồn trú đang thưa dần sự xuất hiện máy bay, nhưng ngoài kia từng con tầu lớn vẫn chờ những chiếc thuyền gỗ cuối cùng rời đi.
Những câu nói ly biệt vang vang như tiếng kèn đồng :
- Thì mai này nhớ đừng xa cách, đừng mất liên lạc.
- Nếu không xa thì lòng dạ không xa, chỉ sợ duyên phận do trời chớ trêu thôi.
- Nếu Còn ngày mai thì tình nghĩa vẫn còn, đừng như con thuyền vô định.
- Tiếc cho những gì chúng mình đã có và tiếc cho một thời học trò dang dở. Những chuyến đi còn chờ đấy ngoài kia nơi chỉ là going bão.
- Đừng làm cho cảnh này thôi chấm dứt, dù biết chia cắt nhưng phải đi vì ngày mai còn có nhau.
- Dù một mai tình yêu như ngọn lửa thì vẫn cháy mãi nơi xứ xa người xa. Vẫn không xa cách lòng.
- Quê mình vẫn đẹp dù có lúc giông bão trong đời, hòn cờ đợi còn đó thì còn gặp lại nhau mà.
Cuộc chiến tàn khốc biết bao, chỉ biết rằng nó để lại một quê hương mà người ta thân quen. Để lại quá khứ thân quen nhưng phải chấp nhận, cuộc sống mà rồi cũng có lúc họ dừng lại để phán xét cuộc đời. Nhưng chẳng thể nào dấu được lương tâm rằng tất cả có lúc ích kỷ vì thế nên cong người cần vị tha hơn. Sự ích kỷ ấy làm cho cái nắm chặt tay, đòi hòi một người phải ra đi phải sống cho tình yêu.
Nhưng làn ranh ấy mong manh còn hơn tiếng chim kêu chiều chiều. Sự đối nghịch đó là tình yêu mà con người định nghĩa cho mình. Vì những điều họ làm cho quê hương mà họ đã hy sinh cho tình yêu để có lấy cho mình một ngày ly biệt. Cái nắm chặt tay giữa hai con người, họ nhìn nhau trong giận dữ và lý thuyết tuổi trẻ họ đã có gắng có.
Những ngày tháng biết yêu, biết quan tâm chắc chắn phải đắn đo. Nhưng lòng tham và sự ích kỷ chung cục lại là cái nén đau để nhìn nhau lần cuối. Tiếng khóc tức tưởi như tiếng nỉ non chiều nao xa cách khu thị hồn ào. Thì ra cuộc chiến là như vậy, yêu nhau khi chung một trường nhưng xa nhau cũng vì tiếng gọi lý thuyết họ được truyền tải, một lý thuyết đè nén cho tự do yêu đương. Mai này, còn đâu những hoa lệ, họ tưởng chừng như vậy, vì tình yêu vốn đã diễm lệ.
Tiếng khóc dừng lại và họ nắm tay nhau trên con thuyền vô định ngày mai. Tiếng nói xin lỗi và xin lỗi, nguyện cho ngày mai yêu nhau nhiều hơn. Tiếng nói của hai con người bắc nam trong những cơn bão giông đen mù mịt cuối cùng.
- Xin cho ngày mai không phải đối diện cái chết, xin sống yêu nhau.
Nguyễn Anh Tuấn & Mạn Thị Dung nắm tay nhau trong hoàng hôn, trên con tàu cuối cùng viễn dương.