
Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Câu chuyện cứ như dài thêm, nhưng chuyến xe cũng chưa tới nơi. Hành khách trên xe vẫn chìm vào giấc ngủ, chỉ có một mình Tĩnh Thư vẫn đang thức bên máy nghe nhạc. Chuyến xe những năm 1990 vào Cần Thơ thật chật chội, con người cứ như nêm ấy. Tĩnh Thư vẫn nghe tững câu chuyện hồi âm sau giải phóng, những người bị ly tán gia đình vẫn đang cố tìm nhau.
Tĩnh Thư là một Cô Gái người Hoa đi từ Nghệ An vào định cư tại Cần Thơ. Sau chiến tranh nhiều gia đình vẫn phải bỏ xứ để đi, gia đình Tĩnh Thư cũng vây. Họ đang cố gắng đoàn tụ tại một nơi xứ người. Khi tất cả đã quen với chia ly là lúc tất cả đã dần quen với nỗi đau.
Trong nỗi hồi tưởng ấy, tưởng chừng Tĩnh Thư sẽ không quên những ngày tháng ấy. Và trong âm thanh của máy nghe nhạc, lần đầu tiên Tĩnh Thư thấy có tên của mình. Cô gái cố gắng chú ý khi tiếng ồn trên đường di chuyển có vẻ không giảm đi.
Trong máy nghe nhạc, lời nhắn tới Tĩnh Thư :
- Nhắn Tĩnh Thư tại Diễn Châu, Nghệ An.
- Nhà cửa đã bị kẻ xấu chiếm đoạt, này gia đình đã về TP Cần Thơ. Hãy sớm liên lạc tại trụ sở TP Cần Thơ, Tỉnh Cần Thơ
- Lời nhắn từ Nguyễn Đức Thường
Lời nhắn cho biết trong dòng người di chuyển có những người cùng với Tĩnh Thư có chung cảnh ngộ. Vì Nguyễn Đức Thường là một người cùng học với Tĩnh Thư tại trường Cấp 3 nội vùng. Thời ấy, họ chỉ có thể chuyển cho nhau những cuốn băng được ghi lại bởi những vị Mục Sư. Trong chiếc máy nghe nhạc của Tĩnh Thư cũng vậy, đó là cuốn băng được ghi lại như thế.
Gia đình Tĩnh Thư phải di chuyển vì có một làn sóng người không rõ nguồn gốc đã tới và cướp lấy xóm làng của họ. Họ di chuyển để sống yên bình và không đối diện với cái chết. Những kẻ lạ mặt rất hung hang và chúng có vũ khí, nhiều làn sóng cướp bóc sau chiến tranh vẫn xảy ra, nhiều nơi tại Việt Nam vẫn không hề kết nối được tới công lý bên ngoài.
Sự thật kéo dài trong thời gian khó khăn của Việt Nam. Nhiều con người đã tìm đến những quê mới nơi họ được chính quyền và người dân bảo vệ. Nhiều ngôi làng có ngoài gốc Hoa sinh sống đã rơi vào tình trạng như thế. Đó như một phần mà người dân tộc thiểu số tại Việt Nam đã trải qua.
Tĩnh Thư nhìn qua ô cửa của xe khách, hà hơi vào ô của viết dòng chữ mờ mờ “Ngày mai, lại gặp Đức Thường…”
Tĩnh Thư bồi hồi trong tâm thức :
- Ngày nào sau giải phóng còn bao niềm vui. Vậy mà học vừa song nội vùng đã thấy nhiều cái khó.
- May mà mai này còn có một bạn nam quen biết.
- Chắc sẽ đỡ khó khăn hơn, mà con trai người Việt Nam tại Diễn Châu cũng chăm chỉ
Tĩnh Thư hiểu rằng biết bao khó khăn, cuộc sống cần yên ổn. Nếu không di chuyển theo cộng đồng họ sẽ bị bọn thổ phỉ giết hại. Tất cả phải ra đi tìm cuộc sống mới, cần cố gắng và cũng cần một bờ vai vững chắc để tựa vào. Tĩnh Thư cầu nguyện cho một tương lai và ngày mai một gia đình hạnh phúc. Tĩnh Thư tin vào điều mà vị mục sư đã nói.
Tĩnh Thư còn nhớ những bó phượng hồng mà Đức Thường trao cho cô. Ánh mắt học trò thơ ngây bồi hồi, vẫn tin một mai đất nước sẽ giàu có trong hoà bình lặp lại. Họ nhìn nhau trao cho nhau chiếc cầm tay đầu tiên. Những dự định mà con người tin đó là hành trang học vấn và ngày mai xã hội văn minh.
Trải qua bao đớn đau, xóm làng và họ lại phải bỏ xứ ra đi tìm những ngày tương lai hạnh phúc. Những xóm làng chủ yếu của người thiểu số và người Hoa tại những vùng sâu vùng xa, nơi sương cước thật sự khó khăn. Tĩnh Thư cầu nguyện cho tình yêu chớm nở, bên người con trai mà Tĩnh Thư yêu mến. Tình yêu cho họ niềm tin và sức mạnh dù phải di chuyển đến nơi nào, nơi đất khách xứ người sau này lại là quê hương.
Vĩ khí của giặc thổ phỉ cũng không thể khiến tình yêu hai quê sứt mẻ.
Trong nỗi hồi tưởng ấy, tưởng chừng Tĩnh Thư sẽ không quên những ngày tháng ấy. Và trong âm thanh của máy nghe nhạc, lần đầu tiên Tĩnh Thư thấy có tên của mình. Cô gái cố gắng chú ý khi tiếng ồn trên đường di chuyển có vẻ không giảm đi.
Trong máy nghe nhạc, lời nhắn tới Tĩnh Thư :
- Nhắn Tĩnh Thư tại Diễn Châu, Nghệ An.
- Nhà cửa đã bị kẻ xấu chiếm đoạt, này gia đình đã về TP Cần Thơ. Hãy sớm liên lạc tại trụ sở TP Cần Thơ, Tỉnh Cần Thơ
- Lời nhắn từ Nguyễn Đức Thường
Lời nhắn cho biết trong dòng người di chuyển có những người cùng với Tĩnh Thư có chung cảnh ngộ. Vì Nguyễn Đức Thường là một người cùng học với Tĩnh Thư tại trường Cấp 3 nội vùng. Thời ấy, họ chỉ có thể chuyển cho nhau những cuốn băng được ghi lại bởi những vị Mục Sư. Trong chiếc máy nghe nhạc của Tĩnh Thư cũng vậy, đó là cuốn băng được ghi lại như thế.
Gia đình Tĩnh Thư phải di chuyển vì có một làn sóng người không rõ nguồn gốc đã tới và cướp lấy xóm làng của họ. Họ di chuyển để sống yên bình và không đối diện với cái chết. Những kẻ lạ mặt rất hung hang và chúng có vũ khí, nhiều làn sóng cướp bóc sau chiến tranh vẫn xảy ra, nhiều nơi tại Việt Nam vẫn không hề kết nối được tới công lý bên ngoài.
Sự thật kéo dài trong thời gian khó khăn của Việt Nam. Nhiều con người đã tìm đến những quê mới nơi họ được chính quyền và người dân bảo vệ. Nhiều ngôi làng có ngoài gốc Hoa sinh sống đã rơi vào tình trạng như thế. Đó như một phần mà người dân tộc thiểu số tại Việt Nam đã trải qua.
Tĩnh Thư nhìn qua ô cửa của xe khách, hà hơi vào ô của viết dòng chữ mờ mờ “Ngày mai, lại gặp Đức Thường…”
Tĩnh Thư bồi hồi trong tâm thức :
- Ngày nào sau giải phóng còn bao niềm vui. Vậy mà học vừa song nội vùng đã thấy nhiều cái khó.
- May mà mai này còn có một bạn nam quen biết.
- Chắc sẽ đỡ khó khăn hơn, mà con trai người Việt Nam tại Diễn Châu cũng chăm chỉ
Tĩnh Thư hiểu rằng biết bao khó khăn, cuộc sống cần yên ổn. Nếu không di chuyển theo cộng đồng họ sẽ bị bọn thổ phỉ giết hại. Tất cả phải ra đi tìm cuộc sống mới, cần cố gắng và cũng cần một bờ vai vững chắc để tựa vào. Tĩnh Thư cầu nguyện cho một tương lai và ngày mai một gia đình hạnh phúc. Tĩnh Thư tin vào điều mà vị mục sư đã nói.
Tĩnh Thư còn nhớ những bó phượng hồng mà Đức Thường trao cho cô. Ánh mắt học trò thơ ngây bồi hồi, vẫn tin một mai đất nước sẽ giàu có trong hoà bình lặp lại. Họ nhìn nhau trao cho nhau chiếc cầm tay đầu tiên. Những dự định mà con người tin đó là hành trang học vấn và ngày mai xã hội văn minh.
Trải qua bao đớn đau, xóm làng và họ lại phải bỏ xứ ra đi tìm những ngày tương lai hạnh phúc. Những xóm làng chủ yếu của người thiểu số và người Hoa tại những vùng sâu vùng xa, nơi sương cước thật sự khó khăn. Tĩnh Thư cầu nguyện cho tình yêu chớm nở, bên người con trai mà Tĩnh Thư yêu mến. Tình yêu cho họ niềm tin và sức mạnh dù phải di chuyển đến nơi nào, nơi đất khách xứ người sau này lại là quê hương.
Vĩ khí của giặc thổ phỉ cũng không thể khiến tình yêu hai quê sứt mẻ.