
Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Có lẽ không phải do sự thương nhớ mà con người vội vã tìm nhau. Họ tìm nhau vì một lý do đó là bù lấp những gĩ đang trống vắng. Chẳng tin nổi nhưng sự thật vẫn là sự thật, khi hai con người phải dựa vào nhau mà sống, chính lúc đó bản năng tìm đến sự sống lại rõ ràng hơn. Dù là khi màn đêm mỏi mòn với tiếng ca, lời du ca ấy vẫn mãi là niềm động viên và cũng là những gì mà người ta tin vào một mai tốt đẹp.
Giữa cái chợ tranh chấp của cuộc đời, giữa một nơi chẳng có nổi bóng một người cảnh sát. Người ta trở nên hoang dại hơn, họ chẳng phải chỉ vì miếng ăn mà còn vì cuộc sống để có những ngày tốt đẹp đầy chứa tình nhân ái. Những cái nhìn hằn học, những tiếng la ó, có khi là tiếng chửa bới :
- “Sao mày khốn nạn thế, thứ trời đánh …”
Nhưng rồi cũng nhường cho cảm giác mà người ta bên nhau không do dự, cùng ngồi cạnh nhau uống chút men cay.
Cái thị trấn này đã quen như thế, chiến tranh mới trôi qua thôi. Nó còn đang tranh chấp đủ thứ, nhưng người ta lại sợ cái chết sẽ đến mang đi cả thanh xuân. Đôi lúc còn chửi bới thậm tệ, nhưng lằn ranh giữa sự sống và cái chết cũng là lúc 2 con người nắm chặt tay nhau chạy qua nhưng lỗi bí mật đã vạch trước, thoát khỏi đạn đang bắn ra của giặc bên kia tràn sang. Họ nắm tay nhau, nhìn nhau im lặng không có một tiếng động.
Họ ôm chặt nhau đuổi cái sợ hãi đi, nhìn nhau và thương cảm.
Tất cả mênh mông thật, cũng chính khi con người ý thức về tính mạnh của mình và của người cũng trốn chạy họ lại thương nhau bằng tình cảm con người :
- “Anh hãy ăn đi, không ngon lắm nhưng còn ngày mai cho mọi người …”
Nhìn nỗi mênh mông này mà con người mới hiểu tình người mênh mông đến thế.
Cái nắm tay ấy xót đau mà xót đau thật, vết thương trên vai do dao gây ra còn chảy máu, mà vẫn nói :
- “Em hãy cố gắng lên, không ai phụ mình đâu, người Việt mình mà …”
Chẳng biết những ngày như thế này là thế nào, vì đám này đám kia cũng có cả, cả mạn ngược lẫn miền xuôi. Họ ý thức rằng lúc này đây, họ tiến thoái lưỡng nan. Chính phủ không làm như họ hứa trên loa phát thanh. Còn cuộc sống vẫn tràn lan đan kẽ giữa lợi ích nhóm người khác nhau.
Có muốn trốn chạy cũng không thể vì tiền và vì vàng cũng vì những đồng Đô La, Cái miền xa xôi này có muốn đến cũng chỉ có người bản địa và nhóm quyền lực ngầm đã từ lâu. Không biết tại sao như vậy?
Nhưng có cả những người Tầu nữa. Họ cũng đến và mang đi những thứ đã cướp, đã dấu lúc cuộc chiến diễn ra dã man nhất nước này. Lúc không còn pháp luật cũng là lúc quyền lực ngầm ăn sâu hơn vào xã hội.
Chính phủ chỉ chú trọng ngăm cấm việc chuyển tài sản khỏi hệ thống tài sản nhà nước. Nên cái nơi này nhóm ngầm đã tồn tại thì cũng tồn tại mãi, Như một thứ sức mạnh mà không biết chống cự thế nào.
Tất cả được sinh sống nhưng là cuộc sống cho những ngày lênh đênh, pháp luật chưa rõ ràng hiện diện. Đêm đến đôi khi nghe tiếng súng nổ đâu đấy, Con người chỉ còn biết cho nhau những gì tốt nhất khi còn sống.
Họ ý thức rằng họ sẽ chết do quyền lực ngầm không muốn cho họ thoát ra cuộc sống mà xã hội tách biệt này đã tách họ ra khỏi những liên kết bình thường là những xóm làng thời cận hiện đại này, xóm làng nơi họ còn gọi nhau là hàng xóm. Ở nơi này họ trải qua cay đắng và ý thức nhiều hơn tất cả đó là sự sống cho người khác giới bên cạnh mà họ yêu thương quan tâm.
- “Anh đừng để ngày mai Em không có Anh!”
- “Anh cũng muốn Em biết Anh muốn có Em như tính mạng.”
Cuộc sống mà họ cho nhau là tình yêu như thế, yêu và bảo vệ nhau.
Cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc khi nào, đó là cuộc chiến biên giới và quyền lực chi phối giữa nhóm người đã áp đặt lên nơi này từ lậu. Nơi mà cướp bóc như diễn ra một cách mưu toan hơn tất cả. Nhưng những con người khác phái đã trao cho nhau những gì họ có là tình yêu và giữ nhau đến tận ngày mai. Không thể tin rằng ngày mai sẽ không còn khói lan triền miên qua những đồi núi này. Màu khói của quyền lực ngầm. Nhưng tin vào một tình yêu còn mãi giữa những người khác phái.
- “Sao mày khốn nạn thế, thứ trời đánh …”
Nhưng rồi cũng nhường cho cảm giác mà người ta bên nhau không do dự, cùng ngồi cạnh nhau uống chút men cay.
Cái thị trấn này đã quen như thế, chiến tranh mới trôi qua thôi. Nó còn đang tranh chấp đủ thứ, nhưng người ta lại sợ cái chết sẽ đến mang đi cả thanh xuân. Đôi lúc còn chửi bới thậm tệ, nhưng lằn ranh giữa sự sống và cái chết cũng là lúc 2 con người nắm chặt tay nhau chạy qua nhưng lỗi bí mật đã vạch trước, thoát khỏi đạn đang bắn ra của giặc bên kia tràn sang. Họ nắm tay nhau, nhìn nhau im lặng không có một tiếng động.
Họ ôm chặt nhau đuổi cái sợ hãi đi, nhìn nhau và thương cảm.
Tất cả mênh mông thật, cũng chính khi con người ý thức về tính mạnh của mình và của người cũng trốn chạy họ lại thương nhau bằng tình cảm con người :
- “Anh hãy ăn đi, không ngon lắm nhưng còn ngày mai cho mọi người …”
Nhìn nỗi mênh mông này mà con người mới hiểu tình người mênh mông đến thế.
Cái nắm tay ấy xót đau mà xót đau thật, vết thương trên vai do dao gây ra còn chảy máu, mà vẫn nói :
- “Em hãy cố gắng lên, không ai phụ mình đâu, người Việt mình mà …”
Chẳng biết những ngày như thế này là thế nào, vì đám này đám kia cũng có cả, cả mạn ngược lẫn miền xuôi. Họ ý thức rằng lúc này đây, họ tiến thoái lưỡng nan. Chính phủ không làm như họ hứa trên loa phát thanh. Còn cuộc sống vẫn tràn lan đan kẽ giữa lợi ích nhóm người khác nhau.
Có muốn trốn chạy cũng không thể vì tiền và vì vàng cũng vì những đồng Đô La, Cái miền xa xôi này có muốn đến cũng chỉ có người bản địa và nhóm quyền lực ngầm đã từ lâu. Không biết tại sao như vậy?
Nhưng có cả những người Tầu nữa. Họ cũng đến và mang đi những thứ đã cướp, đã dấu lúc cuộc chiến diễn ra dã man nhất nước này. Lúc không còn pháp luật cũng là lúc quyền lực ngầm ăn sâu hơn vào xã hội.
Chính phủ chỉ chú trọng ngăm cấm việc chuyển tài sản khỏi hệ thống tài sản nhà nước. Nên cái nơi này nhóm ngầm đã tồn tại thì cũng tồn tại mãi, Như một thứ sức mạnh mà không biết chống cự thế nào.
Tất cả được sinh sống nhưng là cuộc sống cho những ngày lênh đênh, pháp luật chưa rõ ràng hiện diện. Đêm đến đôi khi nghe tiếng súng nổ đâu đấy, Con người chỉ còn biết cho nhau những gì tốt nhất khi còn sống.
Họ ý thức rằng họ sẽ chết do quyền lực ngầm không muốn cho họ thoát ra cuộc sống mà xã hội tách biệt này đã tách họ ra khỏi những liên kết bình thường là những xóm làng thời cận hiện đại này, xóm làng nơi họ còn gọi nhau là hàng xóm. Ở nơi này họ trải qua cay đắng và ý thức nhiều hơn tất cả đó là sự sống cho người khác giới bên cạnh mà họ yêu thương quan tâm.
- “Anh đừng để ngày mai Em không có Anh!”
- “Anh cũng muốn Em biết Anh muốn có Em như tính mạng.”
Cuộc sống mà họ cho nhau là tình yêu như thế, yêu và bảo vệ nhau.
Cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc khi nào, đó là cuộc chiến biên giới và quyền lực chi phối giữa nhóm người đã áp đặt lên nơi này từ lậu. Nơi mà cướp bóc như diễn ra một cách mưu toan hơn tất cả. Nhưng những con người khác phái đã trao cho nhau những gì họ có là tình yêu và giữ nhau đến tận ngày mai. Không thể tin rằng ngày mai sẽ không còn khói lan triền miên qua những đồi núi này. Màu khói của quyền lực ngầm. Nhưng tin vào một tình yêu còn mãi giữa những người khác phái.