Thư tình muốn gửi cho ai đó, nhưng còn bỡ ngỡ chưa gửi. Tình thư còn dang dở, tình cảm dành cho người bạn cảm mến vẫn ở đâu đấy trong hoài niệm. Có ai trong đời không dang dở vì tình yêu còn đấy mà kỉ niệm vẫn mãi trong kí ức. Những khoảng khắc kỉ niệm dở dang, nhũng cơn mưa buồn ngoài kia. Một lần đến trong đời nhưng người ta bảo là mãi mãi. Có những cung bậc, dây thanh của tình cảm còn đâu dây. Những lần chắp tay nguyện cầu. Và nguyện xin cho một nửa của bạn thầm thương nhớ. Chắc bạn cũng nguyện mong tình cảm của mình thật êm đềm và không sóng gió. Tình cảm ở đâu đấy trong tái tim. Vẫn như thế ầm thầm và cháy rực. Ấm nồng nhưng chan chứa những khoảng khắc thổ lộ như cơn bão lòng. Trào dâng mãi những cơn sóng không ngơi ầm ĩ tựa sóng biển tình, khi đôi lứa tựa vào nhau. Êm đềm nhưng chất chứa. Mong rằng tình cảm của bạn, tình cảm đôi lứa còn mãi trong thư tình khúc... Lời muốn nói gửi đến độc giả mỗi tuần san.

Tình yêu là mãi mãi, như ngọn lửa của mùa xuân

Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.

Mùa xuân chưa về rõ rệt làm cho cảm giác đợi chờ như dài thêm. Rồi một ngày ấy, không có tín thư nào để tin rằng điều đó xảy ra. Dương Minh Thuý nhìn theo con đường dài như heo hanh, những suy tư chợt như nói lên trong ánh mắt ấy. Người Minh Thuý đợi chờ không thấy trở về. Hay trong lòng của Minh Thuý đang nghĩ đó chỉ là tình yêu vất vả.

   Đã nhiều ngày trôi qua sau buổi chiều hôm ấy, Minh Thuý tiễn Triệu Trác Khiêm về bên kia biên giới. Không thấy tin tức gì, mọi liên lạc như cắt đứt, họ hẹn nhau khi nào có tin vui từ bên kia thì sẽ tổ chức đám hỏi đúng như truyền thống. Không thấy một hồi âm, chỉ thấy cơn gió rét đang kèo mùa đông dần trôi qua. Dù âm hưởng lạnh giá và tiếng gió Đông Bắc vẫn xào xạc lan tan dài theo từng hơi thở. Ngóng trông mà hơi thở ấm nồng cũng như hoá thành sương mù, mịt mờ tê tái trong giá lạnh, cứ nhìn mãi theo con phố theo ánh đèn lên mỗi khi chiều xuống và màn đêm cũng đang đến.

Những ngày ấy sao mãi dài vô tận, cô liêu và mỏi mòn. Người ta có thể chờ cả đời nhưng nỗi nhớ thì cứ kéo theo nhau nối tiếp về trong sự xa xăm. Minh Thuý trong cái giá lạnh cuối cùng của mùa đông. Bàn tay xoa vào nhau cho đỡ rét buốt. Những cơn mưa vẫn rơi mỗi khi ngoài kia bão tố đang về, chiều nay gió mạnh nên mây đen cũng kéo đến. Mây mù giăng giăng từ biển về làm cho cơn mưa giao mùa thêm nước mắt. Những ô của kính cũng mờ đi vì mưa mù đang đến, tìm một người, bóng dáng một người hẹn thề rồi mà bặt vô âm tín. Trên ô của kính đâu đó có những trái tim vẽ trên hạt nước li ti, một dòng chữ khắc tên hai người. Màn mưa ấy dài thêm cho hôm nay trời tối nhanh, xa xa người kia biển bão tố cũng dần tối thêm.

Chắc ai đó không về sớm mà không có thư hồi âm, chẳng có nổi một tín hiệu từ điện thoại hay internet. Dường như chẳng có gì để tin nhau nếu đó chỉ là một tình yêu thoảng qua nhu mùa này. Một mùa giao hưởng ngắn ngủi. Nhớ ngày đó còn bên nhau, Minh Thuý tỉnh giấc bên một người xa lạ là Triệu Trác Khiêm. Cô còn nhìn đâu đó xung quanh khắp nơi, dường như bỡ ngỡ trên đôi mắt.

Cô còn hỏi : “Anh là ai? Sao Tôi lại ở bệnh viện.”

Vậy mà đã xa bao nhiêu ngày ấy, xa quá rồi phải không ?

Còn nhớ rằng Triệu Trác Khiêm còn trả lời là : “Tôi thấy cô bị ngất xỉu bên đường. Tôi dùng ô tô của mình đưa cô vào viện. Cô có ai đến chăm không, nếu không thì tôi sẽ chăm sóc cho cô mấy hôm nữa.”


Mấy hôm liền Trác Khiêm chăm sóc cho Minh Thuý và cho đến khi dưới ánh hoàng hôn họ đã nhận lời yêu nhau. Bao nhiêu tình cảm ấy! Liệu Triệu Trác Minh có phụ lòng Minh Thuý không? Họ đã yêu nhau ở nơi miền biển, thành phố Quảng Ninh / Hạ Long. Chiều hôm nay bão tố kéo về, mưa rơi nặng hạt, cô gái trẻ vẫn ngóng một người từ phía của hàng thời trang nhìn theo con phố. Cô chờ như thể không biết mỏi mòn, giữa thành phố bao nhiêu người đang tìm về ngôi nhà của họ.

Triệu Trác Khiêm trở lại và ôm chặt Minh Thuý và nói : “Anh đã cố gắng liên lạc nhưng không được. Họ nghĩ rằng Anh có liên quan đến một vài nhóm người bỏ trốn khỏi Trung Quốc. Họ đã trả tự do cho Anh sau hơn 6 tháng càm tù tại Hồng Kông. Và giờ Anh tự do và là một người độc thân chờ Đăng Kí hết hôn.” ; Hai người hôn nhau giữa con phố vắng lặng và cơn mưa cũng đã khiến đêm đã quá khuya;

Con phố kéo dài im lặng đẹp hơn cho tình yêu của 2 người trẻ tuổi.

Tình yêu thổn thức là mãi khi họ dám chờ đợi trong tình yêu và không có gì có thể cầm tù được tình yêu !