
Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Nhiều lần ngại ngùng muốn ngỏ ý tiếng yêu sao không thành câu, có lễ do duyên chưa đến nên có vài người vì vậy mà tìm trong nỗi nhớ tương tư. Khi biết nỗi nhớ ấy không trao cho một đối phương xa lạ thành hoang tích vô cùng. Chắc do chưa ngỏ ý nên Nguyễn Ngọc Ánh còn tìm một mình trong nối tiếp những ngày yêu ai đó tương tư. Một ngày bơ vơ bắt gặp một bóng dáng thơ ngây ngày nào nên còn vài điều chưa nói lại muốn nói ra. Nhưng kí ức xua ùa về, giờ vẫn như xưa chỉ có 2 hàng cây bên đường đã già đi nhiều. Con gió chiều buồn không vương tiếc nhưng Nguyễn Ngọc Ánh nhặt từng chiếc lá phong trong nỗi tương tư.
Chạy về phía người xưa trong bồi hồi gọi giật giọng :
- Có phải Minh Hiền không ? Ôi khác xưa xíu xíu.
Cô gái đang chọn một chút đồ ăn buổi sáng vén mái tóc châm cài :
- Ủa, bạn tôi ơi! Bao năm rồi nhỉ. Lập gia đình chưa, còn đẹp trai này.
Nguyễn Ngọc Ánh, vui ra mặt vì bao năm có gặp lại cô gái mình thương thầm đâu. Thương thầm mà tương tư chút cho cô đơn buồn vương, nhoén cười Ngọc Ánh nói một tràng chuyện ngày xưa :
- Minh Hiền đang đi mua đồ ăn sáng à! Tôi vẫn đang công tác bên công ty một thành viên mình tự mở. Tuyển mãi mà chẳng có bà phó nào về quản nên cứ đi nhậu một mình.
- À đây là danh thiếp công ty của Ngọc Ánh. Công ty Mai Mùa Xuân, chuyên về lữ hành và trang trí nội thất. Trụ sở ở Tả Thiên Thanh, cạnh chùa Láng.
- Minh Hiền đang làm gì? Có lập gia đình chưa? Chưa phải không, tay có đeo nhẫn đâu.
Minh Hiền nhìn Ngọc Ánh như thể chưa thấy ai như vậy, còn cố gằng nhìn từ trên xuống dưới xem sót cái gì không. Chắc sợ mai này quên hay sót chăng! Nhìn một điều xa lạ đã khó, huống chi nhìn một Anh chàng 32 tuổi, lại thêm cái dáng nghịch ngợm còn nguyên si từ thời học sinh.
- Minh Hiền còn đang ở nhà phụ Ba Mẹ trong Shop thời trang ấy. Đã có ai nhòm đâu. Năm nay mà không ghé tới quán Tăm mùa đồ ăn sáng chắc gì gặp Ngọc Ánh.
- Ghê nhỉ giờ làm giám đốc cơ à, ngày xưa học dốt nhất lớp mà. Giờ công ty ghê nha, bao nhiêu người cấp dưới.
Dáng vẻ cô gái Hà Nội duyên dáng nhưng tới 30 rồi mà chưa có người yêu thật rõ lạ, Nguyễn Ngọc Ánh nhìn xót xa cho thời gian dài bên Trung Quốc buôn ba để mở công ty. Giờ về đây lại thấy Minh Hiền hay ngồi sau xe đạp ngày nào vẫn thế. Ngọc Ánh nói luôn như mở ý định tấn công đối phương :
- Mau lên Ngọc Ánh chở xe đạp về nhà. Mà có ai chở chưa?
- Mấy năm bên Tầu buôn ba mở công ty về đây mới biết mình còn non và xanh lắm chẳng khóc quả cóc tẹo nèo.
- Đây quả cóc là tớ này quản lúc hơn 20 nhân viên mà tác dụng gì đâu. Chiến công tốt nhất là lên cái xe đạp bốn bánh Ngọc Ánh để ở kia kìa.
Minh Hiền nhìn Ngọc Ánh như giận rữ lắm buông luôn câu trả lời :
- Vẫn nhớ chở Minh Hiền đi học à. Nhà Tôi vẫn ở chỗ cũ ấy chỉ có khác là xây nhà mới rồi. Mua 2 căn nhà ghép lại thành một nên mặt tiền rộng hơn.
- Nhớ chút chở xe đạp về nha. Cách đây có 10 đi bộ thôi.
Ngọc Ánh dáng người nhỏ thó có 1m60 còn Minh Hiền con gái Hà Nội cao hơn Ngọc Ánh nhiều. Ngọc Ánh xưa nhút nhát chỉ có cái tiếng thông minh hay học chứ tán gái thì nhát lắm, chăm chỉ cần cù thôi.
Ngọc Ánh quay sang chỗ Minh Hiền, là một người đàn ông đã trưởng thành nhưng vẫn nghịch ngợm như xưa :
- Minh Hiền để Ngọc Anh đưa về. Vừa rồi định mua ít hoa về cắm cho văn phòng thì thấy Minh Hiền nên chạy qua luôn.
- Chút nữa Minh Hiền qua chọn hoa cho Tôi nhé. Hoa Sen mới có bên kia đó, nên nhờ cả vào tay bạn Tôi quý mến bao năm học cấp 3.
- Minh Hiền chọn cho Tôi một phần ăn sáng nhé. Bao nhiêu Minh Hiền gửi hết đi, bao năm chở xe đạp đi học đây.
Họ chọn những bông Hoa Sen đầu tiên trong mùa thu, khi cơn gió heo hanh đang về. Bước chân của những người Hà Thành yêu nhau do duyên phận, chọn tới nhau vì tình yêu và chờ đợi chứ không vì chạy theo lối xã hội cần gấp trong chuyện tình yêu. Bóng dáng họ cứ như một Hà Nội lãng mạn và đầy giầu có. Chiếc Xe Kia trắng tinh đi về phía Shop thời trang Hiền Duyên, viết tắt là HD. Chiếc xe 3 ngăn chống đạn nhưng chẳng thể có tình yêu nếu Ngọc Ánh và Minh Hiền không thầm chờ đợi nhau bao ngày tháng.
- Có phải Minh Hiền không ? Ôi khác xưa xíu xíu.
Cô gái đang chọn một chút đồ ăn buổi sáng vén mái tóc châm cài :
- Ủa, bạn tôi ơi! Bao năm rồi nhỉ. Lập gia đình chưa, còn đẹp trai này.
Nguyễn Ngọc Ánh, vui ra mặt vì bao năm có gặp lại cô gái mình thương thầm đâu. Thương thầm mà tương tư chút cho cô đơn buồn vương, nhoén cười Ngọc Ánh nói một tràng chuyện ngày xưa :
- Minh Hiền đang đi mua đồ ăn sáng à! Tôi vẫn đang công tác bên công ty một thành viên mình tự mở. Tuyển mãi mà chẳng có bà phó nào về quản nên cứ đi nhậu một mình.
- À đây là danh thiếp công ty của Ngọc Ánh. Công ty Mai Mùa Xuân, chuyên về lữ hành và trang trí nội thất. Trụ sở ở Tả Thiên Thanh, cạnh chùa Láng.
- Minh Hiền đang làm gì? Có lập gia đình chưa? Chưa phải không, tay có đeo nhẫn đâu.
Minh Hiền nhìn Ngọc Ánh như thể chưa thấy ai như vậy, còn cố gằng nhìn từ trên xuống dưới xem sót cái gì không. Chắc sợ mai này quên hay sót chăng! Nhìn một điều xa lạ đã khó, huống chi nhìn một Anh chàng 32 tuổi, lại thêm cái dáng nghịch ngợm còn nguyên si từ thời học sinh.
- Minh Hiền còn đang ở nhà phụ Ba Mẹ trong Shop thời trang ấy. Đã có ai nhòm đâu. Năm nay mà không ghé tới quán Tăm mùa đồ ăn sáng chắc gì gặp Ngọc Ánh.
- Ghê nhỉ giờ làm giám đốc cơ à, ngày xưa học dốt nhất lớp mà. Giờ công ty ghê nha, bao nhiêu người cấp dưới.
Dáng vẻ cô gái Hà Nội duyên dáng nhưng tới 30 rồi mà chưa có người yêu thật rõ lạ, Nguyễn Ngọc Ánh nhìn xót xa cho thời gian dài bên Trung Quốc buôn ba để mở công ty. Giờ về đây lại thấy Minh Hiền hay ngồi sau xe đạp ngày nào vẫn thế. Ngọc Ánh nói luôn như mở ý định tấn công đối phương :
- Mau lên Ngọc Ánh chở xe đạp về nhà. Mà có ai chở chưa?
- Mấy năm bên Tầu buôn ba mở công ty về đây mới biết mình còn non và xanh lắm chẳng khóc quả cóc tẹo nèo.
- Đây quả cóc là tớ này quản lúc hơn 20 nhân viên mà tác dụng gì đâu. Chiến công tốt nhất là lên cái xe đạp bốn bánh Ngọc Ánh để ở kia kìa.
Minh Hiền nhìn Ngọc Ánh như giận rữ lắm buông luôn câu trả lời :
- Vẫn nhớ chở Minh Hiền đi học à. Nhà Tôi vẫn ở chỗ cũ ấy chỉ có khác là xây nhà mới rồi. Mua 2 căn nhà ghép lại thành một nên mặt tiền rộng hơn.
- Nhớ chút chở xe đạp về nha. Cách đây có 10 đi bộ thôi.
Ngọc Ánh dáng người nhỏ thó có 1m60 còn Minh Hiền con gái Hà Nội cao hơn Ngọc Ánh nhiều. Ngọc Ánh xưa nhút nhát chỉ có cái tiếng thông minh hay học chứ tán gái thì nhát lắm, chăm chỉ cần cù thôi.
Ngọc Ánh quay sang chỗ Minh Hiền, là một người đàn ông đã trưởng thành nhưng vẫn nghịch ngợm như xưa :
- Minh Hiền để Ngọc Anh đưa về. Vừa rồi định mua ít hoa về cắm cho văn phòng thì thấy Minh Hiền nên chạy qua luôn.
- Chút nữa Minh Hiền qua chọn hoa cho Tôi nhé. Hoa Sen mới có bên kia đó, nên nhờ cả vào tay bạn Tôi quý mến bao năm học cấp 3.
- Minh Hiền chọn cho Tôi một phần ăn sáng nhé. Bao nhiêu Minh Hiền gửi hết đi, bao năm chở xe đạp đi học đây.
Họ chọn những bông Hoa Sen đầu tiên trong mùa thu, khi cơn gió heo hanh đang về. Bước chân của những người Hà Thành yêu nhau do duyên phận, chọn tới nhau vì tình yêu và chờ đợi chứ không vì chạy theo lối xã hội cần gấp trong chuyện tình yêu. Bóng dáng họ cứ như một Hà Nội lãng mạn và đầy giầu có. Chiếc Xe Kia trắng tinh đi về phía Shop thời trang Hiền Duyên, viết tắt là HD. Chiếc xe 3 ngăn chống đạn nhưng chẳng thể có tình yêu nếu Ngọc Ánh và Minh Hiền không thầm chờ đợi nhau bao ngày tháng.