
Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Bản nhạc du dương qua từng con phố, bước chân chiều thu nay lắng đọng. Phố vắng hôm nay sao sác như tìm ai đó về ngang qua, thì ra mùa thu trên cao và bước chân nhẹ đua theo bản nhạc. Con phố đang hát lời thì thầm cùng tiếng đàn violine, người nghệ sĩ nhìn từng phút lữ hành thể một khúc tình ca. Đôi lúc có vài người nghe nhạc thả một ít tiền vào chiếc mũ nhỏ, tiếng nhạc thêm du ca hay hơn.
Bản tình ca chiều nay hoàn toàn khác những bản tình ca về nước Nga như người ta nghĩ. Chiều nay Thu Hà vẫn thể hiện những bản tình ca về mùa thu, nhưng không phải mùa thu Mát Xờ Cơ Va. Hôm một bản tình ca viễn đông qua những thảo nguyên còn xanh màu cỏ, chỉ còn ít lâu nữa tuyết sẽ rôi trên trời Mạc Tư Khoa. Chỉ ít lâu nữa thảo nguyên sẽ bất tận một màu tuyết trắng đang rơi. Cõi lòng ấy được Thu Hà mang vào tình ca và cho một người thương nhớ. Tình ca một cô gái Hà Nội thể hiện cho một Chàng trai nơi xa xôi. Một người đã đến Hà Nội và sống bên cô những ngày tuyệt vời của Tuổi Thanh Xuân.
Con phố đã quen bóng dáng một người Da trắng tóc vàng mắt xanh vẫn hay đón Thu Hà mỗi khi chiều đáng đến. Một chàng trai đang làm việc tại Đại Sứ quán Nga. Và hôm nay vẫn như vậy họ cùng nhau qua những con phố Hà Nội, thập niên 2000 nhưng Hà Nội vẫn thế. Hà Nội vẫn đẹp vẫn thơm mùi cốm chiều thu và vẫn thế vẫn đẹp đôi tình nhân về qua phố. Đâu đó tiếng ai rao vang vọng trời thu, đâu đó cho Hà Nội những năm 2000 vẫn đẹp thế. Có lẽ tình yêu bắt đầu từ đây.
Ivan chiều nay cùng Thu Hà thể hiện ca khúc “Tình Anh chiều Mát Xờ Cơ Va!” Ca khúc đẹp như họ đi qua con phố nồng nàn hoa sữa. Tuyến phố có dài mãi cho đôi tình nhân về qua đây. Một chàng trai đã đến một đất nước xa lạ và đến để yêu một cô gái nhỏ bé học cùng trường tổng hợp Mát xờ cơ va. Khúc tình ca dệt lên điệp khúc :
“Mãi cho ngày mai xanh, như chúng mình !
Mãi cho tình Anh yêu Em như lúc này,
Những bông tuyết rơi trên bầu trời vì Em!”
Một chiều thu Hà Nội như thế, nghe đâu đây trên những chiếc Radio cổ còn xót lại trên phố vẫn vang lên khúc tình ca : “Có phải Em là mùa thu Hà Nội”. Và từ đây biết yêu, ánh mắt họ nhìn nhau giữa không gian Hồ Tây im lìm tiếng sóng để chờ những con mưa xa đang về. Một tình yêu như những chồi xanh bang khuâng miên miên trong tuổi đời mênh mông. Yêu và yêu cho tuổi đời này đừng lãng phí, tình yêu không biên giới.
Họ dừng lại bên nhau, dừng lại một nơi gọi là trái tim để hỏi nhau những điều bình dị nhất.
Ivan nhìn về phía Thu Hà cất tiếng dịu nhẹ :
- Em có thấy hôm nay trời đang lạnh dần không?
- Anh thấy hơi lạnh rồi, chắc vài hôm nữa phải đi lại bằng ô tô thôi. Mùa thu Hà Nội trôi qua nhanh quá. Năm sau Anh mới lại có thể mua cho Em những bông hoa Sen để cắm ở phòng khách.
Thu Hà nhìn về phía Ivan nói những lời yêu thương cho người yêu dấu :
- Dù mùa thu đi qua nhưng còn trong Em và Anh là thanh xuân chúng mình đã chọn để cho nhau.
- Nơi đây là Hà Nội quê hương của Em. Anh đến đây để Em không còn hiu quạnh trong đời.
- Những bông tường vi sẽ đẹp hơn trong chiều thu. Anh biết đấy, chiếc ô tô sẽ tốt hơn khi đông đã qua được một vài hôm. Em muốn ôm chặt anh trong chiều giá lạnh.
Ivan hôn nhẹ lên trán Thu Hà và nói như hương thơm của chiều nay vẫn làm hai người bớt lạnh lạnh :
- Anh đồng ý như vậy. Trước hiên nhà cũng đang có những bông hoa đầu tiên. Anh chỉ biết mình ở đây ở Trái Tim Em và ở đây ở trái tim Hà Nội.
- Và Anh yêu Em !
Khúc tình ca vang vang qua những con phố, hồ Tây gợn sóng lăn tăn, những gánh hàng rong rao vang vọng trời thu. Hà Nội những năm 2000 cho những ai yêu dư vị thời gian và cho ai yêu một tình yêu không biên giới. Để nỗi nhớ Hà Nội như rơi vào trong miên man.
Con phố đã quen bóng dáng một người Da trắng tóc vàng mắt xanh vẫn hay đón Thu Hà mỗi khi chiều đáng đến. Một chàng trai đang làm việc tại Đại Sứ quán Nga. Và hôm nay vẫn như vậy họ cùng nhau qua những con phố Hà Nội, thập niên 2000 nhưng Hà Nội vẫn thế. Hà Nội vẫn đẹp vẫn thơm mùi cốm chiều thu và vẫn thế vẫn đẹp đôi tình nhân về qua phố. Đâu đó tiếng ai rao vang vọng trời thu, đâu đó cho Hà Nội những năm 2000 vẫn đẹp thế. Có lẽ tình yêu bắt đầu từ đây.
Ivan chiều nay cùng Thu Hà thể hiện ca khúc “Tình Anh chiều Mát Xờ Cơ Va!” Ca khúc đẹp như họ đi qua con phố nồng nàn hoa sữa. Tuyến phố có dài mãi cho đôi tình nhân về qua đây. Một chàng trai đã đến một đất nước xa lạ và đến để yêu một cô gái nhỏ bé học cùng trường tổng hợp Mát xờ cơ va. Khúc tình ca dệt lên điệp khúc :
“Mãi cho ngày mai xanh, như chúng mình !
Mãi cho tình Anh yêu Em như lúc này,
Những bông tuyết rơi trên bầu trời vì Em!”
Một chiều thu Hà Nội như thế, nghe đâu đây trên những chiếc Radio cổ còn xót lại trên phố vẫn vang lên khúc tình ca : “Có phải Em là mùa thu Hà Nội”. Và từ đây biết yêu, ánh mắt họ nhìn nhau giữa không gian Hồ Tây im lìm tiếng sóng để chờ những con mưa xa đang về. Một tình yêu như những chồi xanh bang khuâng miên miên trong tuổi đời mênh mông. Yêu và yêu cho tuổi đời này đừng lãng phí, tình yêu không biên giới.
Họ dừng lại bên nhau, dừng lại một nơi gọi là trái tim để hỏi nhau những điều bình dị nhất.
Ivan nhìn về phía Thu Hà cất tiếng dịu nhẹ :
- Em có thấy hôm nay trời đang lạnh dần không?
- Anh thấy hơi lạnh rồi, chắc vài hôm nữa phải đi lại bằng ô tô thôi. Mùa thu Hà Nội trôi qua nhanh quá. Năm sau Anh mới lại có thể mua cho Em những bông hoa Sen để cắm ở phòng khách.
Thu Hà nhìn về phía Ivan nói những lời yêu thương cho người yêu dấu :
- Dù mùa thu đi qua nhưng còn trong Em và Anh là thanh xuân chúng mình đã chọn để cho nhau.
- Nơi đây là Hà Nội quê hương của Em. Anh đến đây để Em không còn hiu quạnh trong đời.
- Những bông tường vi sẽ đẹp hơn trong chiều thu. Anh biết đấy, chiếc ô tô sẽ tốt hơn khi đông đã qua được một vài hôm. Em muốn ôm chặt anh trong chiều giá lạnh.
Ivan hôn nhẹ lên trán Thu Hà và nói như hương thơm của chiều nay vẫn làm hai người bớt lạnh lạnh :
- Anh đồng ý như vậy. Trước hiên nhà cũng đang có những bông hoa đầu tiên. Anh chỉ biết mình ở đây ở Trái Tim Em và ở đây ở trái tim Hà Nội.
- Và Anh yêu Em !
Khúc tình ca vang vang qua những con phố, hồ Tây gợn sóng lăn tăn, những gánh hàng rong rao vang vọng trời thu. Hà Nội những năm 2000 cho những ai yêu dư vị thời gian và cho ai yêu một tình yêu không biên giới. Để nỗi nhớ Hà Nội như rơi vào trong miên man.