
Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Phút chốc như biến mất, bóng dáng người chạy theo cơn mơ, nửa tỉnh nửa say. Bóng dáng khuất dần nhưng chỉ còn Hứa Triệu Hoa vẫn đuổi theo con đường dài, bóng đèn đêm nối dài thời gian. Ánh đèn dài thoáng trải trên con đường. Chuyện tình yêu không như cơn giấc mộng, thì ra khi tỉnh bỗng chỉ còn một mình chạy theo những gì đã quên. Cuộc đời vốn thế, nên bóng người thì xa mờ mà Hứa Triệu Hoa vẫn cố đuổi theo. Người nói nếu ra đi thì cơn mưa tuyết vùi lấp bước chân in lại.
Hứa Triệu Hoa chạy theo bóng người mình yêu nhưng để lại cả nỗi lòng phía sau. Câu chuyện tình yêu luôn như vậy, chuyện tình cảm nhường chỗ cho tình cảm sống chết con người. Hứa Triệu Hoa để người mình ra đi mãi nhưng phía sau là điều gì, một sự dối trá nhưng còn người phải cứu. Trong cuộc tình giữa một xã hội tranh tối thì chỉ có trao cho nhau duyên nợ, ra đi để còn sống còn ngày gặp lại. Hứa Triệu Hoa nhìn theo bóng dáng Triệu Viễn trong bóng xa dần.
Ngày họ còn bên nhau Triệu Hoa cầm tay Triệu Viễn vẫn dặn dò :
- Dù mai này Nam Kinh có thiêu dịu trong lửa thì vẫn con Triệu Hoa vẫn đắm say khúc ca Triệu Viễn.
- Dù ngày mai chiến tranh có làm cho khắp nơi chỉ có xác người thì Triệu Viễn vẫn đẹp như hôm nay trong mắt Triệu Hoa.
Hứa Triệu Hoa vốn là một lính đảo chính dưới triều đại họ Tưởng. Nhưng chạy theo xã hội phồn hoa, nên còn ở lại nghe những bản nhạc cuối cùng của đoàn nhạc Nam Kinh. Trong Bom đạn đang dội xuống của quân Đồng Minh, thành phố Nam Kinh chìm trong biển máu và cảnh chạy loạn. Nhà hát nhạc Nam Kinh cũng vậy, phía trước đã đổ nát trong tiếng Bom nổ như phá tan thành phố Nam Kinh. Hứa Triệu Hoa nắm tay người ca sĩ còn đẹp với son môi tô màu hồng thắm. Nắm tay nhau như giây phút sinh ly của một thưở vàng son một thời sinh ra trong chiến tranh. Lòng người có tham lam cũng vẫn yêu nồng nàn và biết cái chết sẽ chia lìa một người mình yêu.
Ngày bỏ lại Nam Kinh, Triệu Viễn trong áo choàng nhung thắm, nắm chặt tay người lính đảo chính, như trao nhau trong câm lặng, nhìn một người sẽ ở lại để sống với chiến tranh và màn kịch cuối cùng của âm mưu Trung Hoa hướng về thành Bắc Kinh. Nước mắt dâng trào, Triệu Viễn chỉ cất được một câu nghẹn ngào : Em yêu Anh! Nhưng Triệu Viễn chỉ biết chia tay Triệu Hoa vì còn ngày mai vẫn ở lại trong tim Triệu Hoa. Cách chia ly, và Triệu Hoa di chuyển trên chiếc xe công sự của Thiếu Tướng Hứa Triệu Hoa. Ra đi và biết rằng người lính đảo chính đã trao cho cô cả mạng sống.
Nam Kinh bắt đầu sụp đổ, Hứa Triệu Hoa tuổi 40 cao lớn người Mãn Châu, với toán quân quay lại thành phố Nam Kinh chìm trong bom đạn, để tìm những người cuối cùng có thể cứu được. Họ nhìn một thời chiến tranh và chỉ còn những tiếng súng nổ tranh đoạt cuối cùng.
Hứa Triệu Hoa và toán quân của mình cố thủ Bắc Thành Nam Kinh, tất cả chống lại âm mưu bán Trung Quốc vào tay Phát Xít đế quốc. Một âm mưu to lớn chia Trung Quốc thành 2 phần Nam Bắc, thao túng trong Bom đạn bốn phương lòng người man trá vô cùng khó lường chỉ còn tình người cứu nhau thoát khỏi cái chết. Hứa Triệu Minh bắn chỉ thiên và ra lệnh :
- Hãy cố thủ Nam Kinh trước âm mưu chia Trung Quốc trong tay Phát xít đế quốc. Để tình yêu còn trên quân hàm người lính đảo chính dưới quyền họ Tưởng.
Tình yêu lắng đọng và cái chết đã mang một người yêu một người ra đi, tiếng đạn đã mang đi hơn 1 triệu người Nam Kinh trong cuộc chiến. Nhìn thành phố hoa lệ chỉ còn lại tàn tro, cuộc tình lúc chia ly sự sống cái chết. Và trong đám xác người còn đấy một người lính đảo chính để chống lại âm mưu của lòng người. Một người nằm xuống cho một cô gái được sống trong bình yên, như người ta vẫn nói nhớ sắc hồng trên đôi môi. Và nhớ một tình yêu gặp nhau lúc một người sẽ chết lìa cõi trần trong cuộc chiến ghê tởm.
Ngày họ còn bên nhau Triệu Hoa cầm tay Triệu Viễn vẫn dặn dò :
- Dù mai này Nam Kinh có thiêu dịu trong lửa thì vẫn con Triệu Hoa vẫn đắm say khúc ca Triệu Viễn.
- Dù ngày mai chiến tranh có làm cho khắp nơi chỉ có xác người thì Triệu Viễn vẫn đẹp như hôm nay trong mắt Triệu Hoa.
Hứa Triệu Hoa vốn là một lính đảo chính dưới triều đại họ Tưởng. Nhưng chạy theo xã hội phồn hoa, nên còn ở lại nghe những bản nhạc cuối cùng của đoàn nhạc Nam Kinh. Trong Bom đạn đang dội xuống của quân Đồng Minh, thành phố Nam Kinh chìm trong biển máu và cảnh chạy loạn. Nhà hát nhạc Nam Kinh cũng vậy, phía trước đã đổ nát trong tiếng Bom nổ như phá tan thành phố Nam Kinh. Hứa Triệu Hoa nắm tay người ca sĩ còn đẹp với son môi tô màu hồng thắm. Nắm tay nhau như giây phút sinh ly của một thưở vàng son một thời sinh ra trong chiến tranh. Lòng người có tham lam cũng vẫn yêu nồng nàn và biết cái chết sẽ chia lìa một người mình yêu.
Ngày bỏ lại Nam Kinh, Triệu Viễn trong áo choàng nhung thắm, nắm chặt tay người lính đảo chính, như trao nhau trong câm lặng, nhìn một người sẽ ở lại để sống với chiến tranh và màn kịch cuối cùng của âm mưu Trung Hoa hướng về thành Bắc Kinh. Nước mắt dâng trào, Triệu Viễn chỉ cất được một câu nghẹn ngào : Em yêu Anh! Nhưng Triệu Viễn chỉ biết chia tay Triệu Hoa vì còn ngày mai vẫn ở lại trong tim Triệu Hoa. Cách chia ly, và Triệu Hoa di chuyển trên chiếc xe công sự của Thiếu Tướng Hứa Triệu Hoa. Ra đi và biết rằng người lính đảo chính đã trao cho cô cả mạng sống.
Nam Kinh bắt đầu sụp đổ, Hứa Triệu Hoa tuổi 40 cao lớn người Mãn Châu, với toán quân quay lại thành phố Nam Kinh chìm trong bom đạn, để tìm những người cuối cùng có thể cứu được. Họ nhìn một thời chiến tranh và chỉ còn những tiếng súng nổ tranh đoạt cuối cùng.
Hứa Triệu Hoa và toán quân của mình cố thủ Bắc Thành Nam Kinh, tất cả chống lại âm mưu bán Trung Quốc vào tay Phát Xít đế quốc. Một âm mưu to lớn chia Trung Quốc thành 2 phần Nam Bắc, thao túng trong Bom đạn bốn phương lòng người man trá vô cùng khó lường chỉ còn tình người cứu nhau thoát khỏi cái chết. Hứa Triệu Minh bắn chỉ thiên và ra lệnh :
- Hãy cố thủ Nam Kinh trước âm mưu chia Trung Quốc trong tay Phát xít đế quốc. Để tình yêu còn trên quân hàm người lính đảo chính dưới quyền họ Tưởng.
Tình yêu lắng đọng và cái chết đã mang một người yêu một người ra đi, tiếng đạn đã mang đi hơn 1 triệu người Nam Kinh trong cuộc chiến. Nhìn thành phố hoa lệ chỉ còn lại tàn tro, cuộc tình lúc chia ly sự sống cái chết. Và trong đám xác người còn đấy một người lính đảo chính để chống lại âm mưu của lòng người. Một người nằm xuống cho một cô gái được sống trong bình yên, như người ta vẫn nói nhớ sắc hồng trên đôi môi. Và nhớ một tình yêu gặp nhau lúc một người sẽ chết lìa cõi trần trong cuộc chiến ghê tởm.