
Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.
Trong một ngày bỗng dưng chẳng hiểu vì sao những điều theo phía sau lưng lại hờ hững như vậy. Mặt trời treo lơ lửng trên cao, nỗi vô bờ chẳng thể nói hết. Con dốc dài theo chiều cơn mưa bay bay chiều nay, từng làn gió mang mùi thơm nồng nàn. Có khi nào thu lại mang dáng dấp một hình ảnh như bức tranh nồng nàn. Nhìn làn nước lăn tăn trên từng con sóng vô bờ. Có một người gọi tên trên con dốc dài.
Chiều thu hôm nay Mai Mặc Nhiên đang tìm ai đó mà không để cho thu thêm chút tương tư. Mặc Nhiên nhìn theo con gió và cố ghi lại trên bức hình đang vẽ của mình. Tình cảm của một người theo truyền thống Freestyle khác cái cách người ta nghĩ. Ngày hôm qua còn đang trên những cung đường với tốc độ và gió vi vu. Nhưng hôm nay Mặc Nhiên lại ở đây giữa lòng thủ đô, giữa hồ thanh thiên ghi lại từng phút giây. Nhớ ai đó nhưng bức tranh lại chỉ có một dấu vết ghi rỗ địa chỉ của một ai đó. Mặc Nhiên để hồn theo con dốc nên nó cũng có trong bức tranh.
Cách đấy hai tháng, những ngày không yên bình, thì ra đang ngồi nhìn theo chuyến tầu đêm. Mặc Nhiên, nói hất hàm về phía bạn :
- Này, mày nghĩ gì nếu chuyến tầu kia mang thêm một ít nữa.
Bạn của Mặc Nhiên, nhìn đầy tìm kiếm cơ hội :
- Nếu cái xứ này nó mang cho Tao và Mày thêm đồng nào thì thêm khổ sầu thôi. Hàng về thì nhận, mày không tính tách đi sao?
Mặc Nhiên, cầm đống giấy tờ lên, đeo thêm cái kính của mình. Chắc để cho rõ ràng tuyên bố thêm :
- Cuộc sống có lúc, sông có khúc, Mày nhìn xem khoản nợ của lần này đã hơn cả những gì giá trị của Mấy mành đất cả nghìn mét vuông do Tao đang có. Còn Mày cũng thế sao, cái thành phố dễ đến khó tính lường chuyện về. Nếu có thì cái có cũng chẳng giữ được.
- Buôn mấy hàng mỹ kim này ai cho Mày và Tao giàu có đây. Không phải mồ hôi rơi xuống của những thằng bằng cấp chẳng có giá trị như Tao và Mày.
- Mày học hết đại học Quốc Gia để cùn cái thời đi học thôi.
Hất hàm như muốn gây sự, bạn của mặc nhiên đáp lại :
- Mày tính sao? Chuyện Quốc Gia trả lại cho thời mày đi học.
- Tao có cái bằng cấp cúng do lề thói ông cha để lại. Học nhiều không giữ nổi bạn gái để làm chi thằng kia!
- Thằng bạn thân dần dần kia.
Mặc Nhiên, cầm gọng kính của người có học chỉ theo đoàn tàu đang bốc hàng nói trầm lớn hơn :
- Nếu con tầu này mang tiền đến cho mày, có Tao và Mày bao ngày buôn bán thì đi qua vùng biên cũng có ích.
- Nhưng chuyện Tao và Ngọc Hân không phải để mai này tính.
- Sau chuyến này Tao về tu luôn. Mày cứ Côn Luân, Côn Minh đi, nếu ai cho mày tin tức mới thì nói với tao.
- Con Tầu nàu mang về Thông Quan mặt hàng máy tính và những thứ hiện đại, bao nhiêu thứ cho mọi người. Thì Mai này mày nhớ còn Tao còn Mày, không phải để quên mà nhớ là còn Tao còn Mày.
Vậy mà đã cả 2 tháng trôi qua, từ ngày chàng trai 32 tuổi không còn chung lối với những nẻo đường làm ăn. Cái vóc dáng mạnh mẽ hôm nào thì nay lại là một nghệ sĩ thênh thang, cao vóc dáng 1m75 đang vè những con phố. Hỏi làm gì cho ngày mai, hay vẫn như thế tu hay biến mình thành con cá mập giữa trò đời bày diễn, yêu hay sẽ quên đi một người bao năm gắn bó. Thì ra Nguyễn Ngọc Hân đã nằm trong tâm trí ngày mai của Mặc Nhiên.
Cũng không phải ngẫu nhiên, mà Mặc Nhiên buông bỏ tất cả tìm lấy cho mình một hạnh phúc của đời người. Cũng chẳng phải số má nhưng Mặc Nhiên để có hôm nay, cũng phải thanh toán chuyện buôn bán cho thông suốt. Chuyện chạy chức chạy quyền chẳng ai làm gì, nhưng chuyện phường buôn thì ai không qua quyết định. Chót tay có vết hồng thì chuyện cũng thế mà. Những ngày tìm đến những nơi hồng hoa, tìm đến nơi chát chứa nhạc nơi vũ trường. Thì ra ngày mai cũng như những ngày phải trả cho mình điều gì. Chuyện đời bày ra trước mắt, buôn bán bằng cả những gì con người có. Nếu chuyện đời mênh mông vậy thì Mai Mặc Nhiên đã không có chút tư lự để lại một địa chỉ.
[...]
Mênh mông rồi Mai Mặc Nhiên để lại Hà Nội và Nguyễn Ngọc Hân ở lại. Đi về cuối chân trời, hôm nay Mai Mặc Nhiên đi dự tiệc với một nhóm đã hẹn trước hơn mười năm từ ngày Mai Mặc Nhiên đi vào cõi đời mênh mông tìm cho mình một lối cho ngày mai.
… Tiếng nổ lớn, và một đám cháy xảy ra. Nhóm người đi về đâu, còn Mai Mặc Nhiên và dòng địa chỉ nước ngoài để lại trên bức tranh. Họ mai danh ẩn tích rời khỏi Hà Nội và còn đó một màu hoa trắng vùng núi cao. Tình cảm như mây bay. Hai gia đình người nước ngoài hồi hương sau bao sóng gió thanh xuân cuộc đời .
Cách đấy hai tháng, những ngày không yên bình, thì ra đang ngồi nhìn theo chuyến tầu đêm. Mặc Nhiên, nói hất hàm về phía bạn :
- Này, mày nghĩ gì nếu chuyến tầu kia mang thêm một ít nữa.
Bạn của Mặc Nhiên, nhìn đầy tìm kiếm cơ hội :
- Nếu cái xứ này nó mang cho Tao và Mày thêm đồng nào thì thêm khổ sầu thôi. Hàng về thì nhận, mày không tính tách đi sao?
Mặc Nhiên, cầm đống giấy tờ lên, đeo thêm cái kính của mình. Chắc để cho rõ ràng tuyên bố thêm :
- Cuộc sống có lúc, sông có khúc, Mày nhìn xem khoản nợ của lần này đã hơn cả những gì giá trị của Mấy mành đất cả nghìn mét vuông do Tao đang có. Còn Mày cũng thế sao, cái thành phố dễ đến khó tính lường chuyện về. Nếu có thì cái có cũng chẳng giữ được.
- Buôn mấy hàng mỹ kim này ai cho Mày và Tao giàu có đây. Không phải mồ hôi rơi xuống của những thằng bằng cấp chẳng có giá trị như Tao và Mày.
- Mày học hết đại học Quốc Gia để cùn cái thời đi học thôi.
Hất hàm như muốn gây sự, bạn của mặc nhiên đáp lại :
- Mày tính sao? Chuyện Quốc Gia trả lại cho thời mày đi học.
- Tao có cái bằng cấp cúng do lề thói ông cha để lại. Học nhiều không giữ nổi bạn gái để làm chi thằng kia!
- Thằng bạn thân dần dần kia.
Mặc Nhiên, cầm gọng kính của người có học chỉ theo đoàn tàu đang bốc hàng nói trầm lớn hơn :
- Nếu con tầu này mang tiền đến cho mày, có Tao và Mày bao ngày buôn bán thì đi qua vùng biên cũng có ích.
- Nhưng chuyện Tao và Ngọc Hân không phải để mai này tính.
- Sau chuyến này Tao về tu luôn. Mày cứ Côn Luân, Côn Minh đi, nếu ai cho mày tin tức mới thì nói với tao.
- Con Tầu nàu mang về Thông Quan mặt hàng máy tính và những thứ hiện đại, bao nhiêu thứ cho mọi người. Thì Mai này mày nhớ còn Tao còn Mày, không phải để quên mà nhớ là còn Tao còn Mày.
Vậy mà đã cả 2 tháng trôi qua, từ ngày chàng trai 32 tuổi không còn chung lối với những nẻo đường làm ăn. Cái vóc dáng mạnh mẽ hôm nào thì nay lại là một nghệ sĩ thênh thang, cao vóc dáng 1m75 đang vè những con phố. Hỏi làm gì cho ngày mai, hay vẫn như thế tu hay biến mình thành con cá mập giữa trò đời bày diễn, yêu hay sẽ quên đi một người bao năm gắn bó. Thì ra Nguyễn Ngọc Hân đã nằm trong tâm trí ngày mai của Mặc Nhiên.
Cũng không phải ngẫu nhiên, mà Mặc Nhiên buông bỏ tất cả tìm lấy cho mình một hạnh phúc của đời người. Cũng chẳng phải số má nhưng Mặc Nhiên để có hôm nay, cũng phải thanh toán chuyện buôn bán cho thông suốt. Chuyện chạy chức chạy quyền chẳng ai làm gì, nhưng chuyện phường buôn thì ai không qua quyết định. Chót tay có vết hồng thì chuyện cũng thế mà. Những ngày tìm đến những nơi hồng hoa, tìm đến nơi chát chứa nhạc nơi vũ trường. Thì ra ngày mai cũng như những ngày phải trả cho mình điều gì. Chuyện đời bày ra trước mắt, buôn bán bằng cả những gì con người có. Nếu chuyện đời mênh mông vậy thì Mai Mặc Nhiên đã không có chút tư lự để lại một địa chỉ.
[...]
Mênh mông rồi Mai Mặc Nhiên để lại Hà Nội và Nguyễn Ngọc Hân ở lại. Đi về cuối chân trời, hôm nay Mai Mặc Nhiên đi dự tiệc với một nhóm đã hẹn trước hơn mười năm từ ngày Mai Mặc Nhiên đi vào cõi đời mênh mông tìm cho mình một lối cho ngày mai.
… Tiếng nổ lớn, và một đám cháy xảy ra. Nhóm người đi về đâu, còn Mai Mặc Nhiên và dòng địa chỉ nước ngoài để lại trên bức tranh. Họ mai danh ẩn tích rời khỏi Hà Nội và còn đó một màu hoa trắng vùng núi cao. Tình cảm như mây bay. Hai gia đình người nước ngoài hồi hương sau bao sóng gió thanh xuân cuộc đời .