Thư tình muốn gửi cho ai đó, nhưng còn bỡ ngỡ chưa gửi. Tình thư còn dang dở, tình cảm dành cho người bạn cảm mến vẫn ở đâu đấy trong hoài niệm. Có ai trong đời không dang dở vì tình yêu còn đấy mà kỉ niệm vẫn mãi trong kí ức. Những khoảng khắc kỉ niệm dở dang, nhũng cơn mưa buồn ngoài kia. Một lần đến trong đời nhưng người ta bảo là mãi mãi. Có những cung bậc, dây thanh của tình cảm còn đâu dây. Những lần chắp tay nguyện cầu. Và nguyện xin cho một nửa của bạn thầm thương nhớ. Chắc bạn cũng nguyện mong tình cảm của mình thật êm đềm và không sóng gió. Tình cảm ở đâu đấy trong tái tim. Vẫn như thế ầm thầm và cháy rực. Ấm nồng nhưng chan chứa những khoảng khắc thổ lộ như cơn bão lòng. Trào dâng mãi những cơn sóng không ngơi ầm ĩ tựa sóng biển tình, khi đôi lứa tựa vào nhau. Êm đềm nhưng chất chứa. Mong rằng tình cảm của bạn, tình cảm đôi lứa còn mãi trong thư tình khúc... Lời muốn nói gửi đến độc giả mỗi tuần san.

Hồ Thanh Duyên và Tình Yêu Đầu Tiên ngút ngàn!

Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.

Mỗi khi có điều gì đó đến trong lòng thì Hồ Thanh Duyên hay nhìn theo bầu trời trong xanh, nhìn theo những đám mây bay đến cuối trời. Trong lòng bao suy tư sâu lắng, người ta không nói nhưng hẳn rồi sau ngày họ lại thấy Thanh Duyên chăm chỉ như cố chạy theo một nỗi suy tư sầu vương. Chàng trai trẻ hôm nay hay mai sau vẫn thể muốn giữ vẹn nguyên trong lòng từng phút giây. Hồ Thanh Duyên vốn là người trẻ như bao lớp người trẻ muốn đương đầu song gió, ví như Thanh Duyên là một cánh én nhỏ thì cánh én ấy vui trong mưa xuân xanh mướt, cánh én ấy lại bay vút cao trong cơn bão đầy hiểm trở. Có lẽ vì cái duyên nết xưa nay, nên điều gì tinh tuý thì đều có những vết sước vô tình làm nên tiếc nuối.

   Nếu Hồ Thanh Duyên nổi tiếng như những khúc tình ca, với cách sống nổi trôi trên sông nước, thì con người ấy lại vất vả hơn cái vẻ ngoài lãng tử ấy. Hồ Thanh Duyên thường hay ca hát theo con nước lúc nổi trôi, vì như vậy mà con người cũng phóng khoáng hơn cách hình dung trong cuộc sống. Với cuộc sống nay đây mai đó, phải làm thuê mướn cho những cơn khắc nghiệt cuộc mưu sinh. Tuổi trẻ và sự chín của con người chắc là đến với cái nhìn xa xăm. Không hiểu bằng cách nào, nhưng suy nghĩ của Hồ Thanh Duyên chắc là do suy tư theo con nước theo buổi hoàng hôn đến thì phải. Những suy nghĩ ấy đã quá trưởng thành và đầy nhiệt huyết tuổi thanh xuân. Nhìn con nước lên mới nhớ câu ca của miền cuộc sống nổi trôi này :

   - “Nếu đón con nước về tiếng chim vang qua bên kia bờ con sóng vỗ như nước di dào, Tiếng kêu lòng quặn nhớ tiếng người xưa! Thương con nước mà nhớ người dưng”

   Câu ca làm nên điều gì đó khiến chiều nay không thấy mệt mỏi. Cả con thuyền bao nhiêu trái cây phải mang tới cập bến, mà chỉ sức một người trai trẻ mang đến rồi lại mang đi. Chẳng thấy sai hẹn, đến rồi lại mang lên cho người ta chất đầy xe trên bờ, có khi nào như chiều nay. Xe chỉ có một người thôi, con thuyền cũng chỉ một người thôi. Không sai hẹn của cái tuổi thanh xuân mà Thanh Duyên thì như con nước lên nào quản ngại đêm trăng trên sông nước hay cái buổi ban ngày nắng chói chang. Nhìn cảnh người chờ người vất vả từng giọt mồ hôi, nhìn cái tuổi trẻ nở nụ cười cho nhau. Xa rồi chắc hẳn cũng cứ luyến nhớ. Tuổi thanh xuân cho nam thanh nữ tú thương nhau qua cái nhìn đầu tiên.

   Chiều nay như thế, nhưng cũng cuối ánh chiều nay, Hồ Thanh Duyên nghĩ gì cho xa xôi. Nghĩ gì cho ngày mai, nếu không phải là người từ nhỏ lăn lộn kiếm ăn thì hẳn người trẻ cũng chỉ yêu thoáng qua, chứ không nhìn như một cõi mênh mông tâm tư. Người ta hay nói nếu yêu mà để hồn trôi theo con nước cực khổ lắm, yêu mà để cho cái cõi tràng giang cứ thành bốn bề chẳng thấy đâu là bờ thì con thuyền nào cũng cập bến. Chỉ có cái nhìn của Thanh Duyên chắc không chỉ chuyện ngày dài, mà còn chuyện sống và mưu sinh. Thuở nào cũng thế, mưu sinh mà phải vượt qua cả trầm luân, vượt qua cánh chim chẳng mỏi rồi ngày mai con người cũng mỏi.

   Yêu hay là gánh nặng trong đời người nay đây mai đó, cuộc sống đã quen với cảnh gom góp cho ngày mai cho mối lo toan, cho mối tập hợp phường hội. Lo lắng chi thêm sầu, nhìn dòng nước mênh mông, nhìn chén nước đầy sầu vương. Chắc hẳn nếu không yêu thì nghĩ gì bên chén cay, nghĩ gì cho cái tuổi đời theo thương đoàn lập những điểm cho người ta dừng lại sinh sôi. Cuộc sống quen rồi, mà người thì mới biết tìm thì dễ thôi. Chẳng qua là tại cái thời thế như vậy, lòng người thương nhau để trong lòng mà dặn người quen biết lo đỡ đần. Cái thời thế thương nhau nhưng chẳng nói ra được câu nào. Nói chi chuyện yêu đương, nhìn mây trôi nhìn cánh chim bay bạt ngàn liệu ai hiểu cho một người trai mới đôi mươi.

   Đôi lúc lại thấy giọt buồn vương, nhưng con thuyền cũng lúc dừng lại. Thanh Duyên chắc chưa hết tâm tư nên nhấp chén cay trên môi. Để cho thuyền nhẹ trôi trong lúc nghỉ ngơi. Lấy cuốn sở, lật từng trang xem lại tững mã hàng liệu còn ai chưa gọi cho Thanh Duyên chiều nay. Nhưng tất cả đều đã ghi dấu đỏ cả rồi, còn ai đâu mà ngồi bồi hồi. Chắc cuối cùng cũng chỉ còn nhà Dì Tám là chưa qua thôi, phải qua chỗ Dì nuôi để kiểm tra lại xem hơn 10 điểm hàng chiều nay có ai gọi thêm những đơn mới không. Nhân lúc đó xem mối chiều nay của cô gái trẻ Nguyễn Thị Ngân là ở điểm mối nào. Hồ Thanh Duyên chắc mẩm điều này, trông bộ mặt cũng có nét sâu lắng hơn.

   Chắc cũng tại vì chỉ có một thân một mình từ thưở nhỏ nên Thanh Duyên đã quen cuộc đời có câu trái ngang. Không quản công mưa nắng dã tràng cũng cõng được cả gò sóng. Hồ Thanh Duyên mồ côi nên cũng chỉ có chỗ Dì Tám nhận nuôi từ nhỏ là chỗ nương thân. Nhưng trời thương người nên chẳng thấy điểm nào Thanh Duyên thua người đời. Con người sâu tư ấy cũng học hết Đại Học Nông Lâm Sài Gòn, như cái miền sông nước này lam lũ. Chàng trai học hành có lại là người mưa nắng tấm nhỏ. Nên biết sống làm Thanh Duyên như hồ hởi trước cái khó của cuộc đời. Trước gian nan cuộc sống kiếp người nổi trôi, giữa tiếng mưa chiều, giữa con nước, Hồ Thanh Duyên có yêu hay không mà hồ hởi hơn trong chiều nay?

  Con thuyền đi mau trên sông nước, kiếp người nổi trôi, nếu yêu chắc Thanh Duyên chẳng ngại điều gì sẽ đến. Con nước cũng như Thanh Duyên vẫn yêu cuộc sống phóng khoáng nhưng như mì, đôi khi hiền hoà. Rồi bóng dáng xa xôi ấy. Chắc rồi lần đầu nắm tay một người con gái thi Thanh Duyên sẽ nói điều gì đầu tiên. Hay là vì yêu thế thôi, như con nước cứ thế có mùa nước lên cũng có khi nắng chói chang mênh mông, một kiếp chân trời góc biển .