Thư tình muốn gửi cho ai đó, nhưng còn bỡ ngỡ chưa gửi. Tình thư còn dang dở, tình cảm dành cho người bạn cảm mến vẫn ở đâu đấy trong hoài niệm. Có ai trong đời không dang dở vì tình yêu còn đấy mà kỉ niệm vẫn mãi trong kí ức. Những khoảng khắc kỉ niệm dở dang, nhũng cơn mưa buồn ngoài kia. Một lần đến trong đời nhưng người ta bảo là mãi mãi. Có những cung bậc, dây thanh của tình cảm còn đâu dây. Những lần chắp tay nguyện cầu. Và nguyện xin cho một nửa của bạn thầm thương nhớ. Chắc bạn cũng nguyện mong tình cảm của mình thật êm đềm và không sóng gió. Tình cảm ở đâu đấy trong tái tim. Vẫn như thế ầm thầm và cháy rực. Ấm nồng nhưng chan chứa những khoảng khắc thổ lộ như cơn bão lòng. Trào dâng mãi những cơn sóng không ngơi ầm ĩ tựa sóng biển tình, khi đôi lứa tựa vào nhau. Êm đềm nhưng chất chứa. Mong rằng tình cảm của bạn, tình cảm đôi lứa còn mãi trong thư tình khúc... Lời muốn nói gửi đến độc giả mỗi tuần san.

Thanh Miên tình yêu sắc màu dành cho người yêu.

Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.

Giữa mùa đông băng giá, con đường vẫn có bao người mưu sinh ngược xuôi dưới ánh đèn vàng. Cơn mưa răng răng đang rơi làm cho cái rét cáng thấm sâu hơn. Con người cũng như muôn vạn vật cứ ai việc đó, chẳng ai muốn mình bị làm phiền. Tình trạng lạnh như tê cóng, cái rét đậm nhưng mien man đã cả tháng dòng. Một tình yêu cũng thế thôi! Thử thách nhau trong nỗi nhớ miên man, lạnh giá làm cho đốm lửa ấy cũng cháy sáng, chẳng lẻ loi nữa vì cả thế giới đừng làm phiền một tình nhân, nhưng với người yêu thì đó lại là cả cuộc đời dành cho nhau. Yêu nhau mà phải thử thách trong lòng sao? Trời đất cũng thử thách nữa sao? Sao chẳng để người ta có thêm sắp đặt để bên nhau. Trong cơn mưa mùa đông dài mãi từ đầu phố đến cuối phố mà còn dài mãi nữa thì phải làm sao để không phải ở dưới con mưa này. Tình cảm vô hạn nên nhìn ra ngoài cửa sổ Thanh Miên còn xoa đôi bàn tay cho lòng bàn tay có thêm hơi ấm.

   Nỗi nhớ khiến đôi mắt cô gái ngân ngấn lệ sầu. Trong lòng chẳng còn chỗ trống nào cho công việc, chỉ thấy là nhớ nhiều hơn nữa dành cho Hứa Hiểu Minh. Vì Họ yêu nhau mà đã lâu không gặp mặt? Như mặt trời vẫn trên bầu trời, nhưng chỉ thấy ban ngày với một bầu trời u ám với những đám mây xám. Mặt trời quên không đến đúng hẹn nay ngày dài nối tiếp qua chỉ còn lại một màu xám thênh thang. Thanh Miên lau dòng lệ cất thành lời :
   - Đã quá lâu mà không thấy Anh ghé đây? Hiểu Minh anh đã quên hay sao mùa đông im lặng không nói như làm cho Em cần hành động của Anh ở bên lúc này.

   Cả 2 người vốn đều là những người tới thủ đô để làm việc. Một cô gái còn non dại người phương xa tận địa đầu tổ quốc, một chàng trai miền xa xôi, một người Hoa Kiều sống trên đất nước này. Họ đến với nhau vì yêu thương và vì tất cả muốn dành cho nhau. Định mệnh chế trêu khi Hứa Hiểu Minh vốn theo một văn hoá của riêng dân tộc mình. Còn Thanh Miên là một người vốn chứa nhiều nét truyền thống. Cô gái đã quen với việc có thể trao đổi một cách song phương với người đối diện hay một người đối thoại với mình. Nhưng với Hiểu Minh đó là người phải biết rằng nếu yêu một ai đó thì cũng phải giữ được nét truyền thống và đó là kế thừa từ đời này sang đời khác. Và Người con gái bên cạnh Hiểu Minh phải biết im lặng với bất kỳ ai khi gia đình và phong tục phải như thế. Đặc biệt đó cũng là thử thách dành cho những cô gái trẻ khi bên cạnh những con người như Hiểu Minh. Nhất là điều đó sẽ đến với một cô gái phải thử thách khi đến thăm gia đình Hoa Kiều truyền thống như gia đình Hiểu Minh. Một gia đình Hoa Kiều đến từ cộng đồng Hoa Kiều di chuyển từ miền biển Sơn Đông đến với Việt Nam. Gia đình Hoa Kiều đến từ Sơn Đông ấy vẫn thế người phụ nữ sẽ im lặng để biết cách khuyên bảo người chồng trong gia đình trước những song gió cuộc đời. Họ luôn duy trì như vậy vì phụ nữ sinh ra vốn là lắng nghe nhiều hơn. Và điều này không còn tương đồng với Thanh Miên, Thanh Miên suy nghĩ nhiều về sự im lặng trước mọi người. Tại sao lại như vậy, có lẽ là 2 tháng đầu tiên khi đến thăm gia đình Hiểu Minh cô sẽ phải im lặng vì đó là sự quan tâm và chăm sóc cho Hiểu Minh.

Khác biệt về văn hoá đã làm nên một trướng ngại khó khăn cho họ. Giá như tất cả đồng tương phản giống nhau thì tốt biết bao. Nhưng với một gia đình theo Khổng giáo Trung Quốc thì thật khác biệt, vì cô gái cần phải nghe như chính đôi tai của người chồng hay người yêu của mình. Nếu không lắng nghe và cũng không biết tiên đoán xem điều gì sẽ đến thì thật khó để chăm lo cho người bạn đời của họ. Còn nhiều điều khác biệt, ngay cả Thanh Miên dù rất yêu Hứa Hiểu Minh cũng không thể nào tin được rằng cô có thể chịu đựng được cảm giác như thế này. Một tình yêu cho người mình yêu hay một cuộc sống mà bản thân đã quen bấy lâu.

Thanh Miên như cố quên điều gì hay lơ đãng, lại nói theo con gió ngoài kia lạnh giá khiến hơi sương theo làn hơi thở :
   - Anh có biết không Hiểu Minh! Em có thể vượt qua mọi thử thách nhưng phải học và làm theo những điều mà Em không quen thật khó khăn
   - Em không thể dành hết thời gian cả 2 năm trời mà có thể không về thăm cha mẹ của Em được. Vì còn cha mẹ Em nữa mà, Nếu vì Em sai điều gì nặng nề thì Em cũng cam chịu. Nhưng vì Em dành cho mình những phần tốt đẹp như cuộc sống này vẫn diễn ra thì thật khó - Hiểu Minh có hiểu không? Vì Em cũng còn có thời gian cho công việc và vì Em cũng phải hoàn thiện những bằng cấp danh dự của Mình. Anh biết Em cần phải tiếp tục bằng Tiến Sỹ. Giá như không có cản trở này, Em không thể bỏ chặng đường đã có . Em cũng không thể bỏ Anh được

Đã 3 tháng trời hơn họ không gặp nhau, mùa đông chưa đi qua, mùa xuân còn chưa tới. Nhưng trên những ưu tư thì thời gian này còn nặng hơn cả trái đất vẫn ở trên trục quay của nó. Cuộc sống mà! Nó như thế nếu nó không tồn tại để sống và để có cả cái khó chịu nặng trĩu thì nó đã chẳng như vậy. Cũng như thể thôi, hoa nở trước nhà nhưng thanh xuân thử thách con người quá nhiều. Từng nắm tay, từng đi chung trên con phố dài, cùng nhau đi qua bao danh vọng cuộc đời, cùng bước xuống trên chiếc ô tô của Hiểu Minh trước hội trường với bao người sẽ lắng nghe, nhận bó hoa trên tay người yêu. Nhưng điều đó thật khó khăn cho Thanh Miên và Hiểu Minh, họ đến với nhau không toan tính hay tính toán mà đến với nhau vì yêu thương.
Ngày đầu đến với nhau Hiểu Minh đã nói :
   - Anh yêu Em vì trong trái tim Anh có Em và trong con người Anh có Em.

Nhưng cũng trong ngày sóng gió đã đến thì cũng là Hiểu Minh nói :
   - Em là người yêu của Anh. Nên Em cũng phải như một phần mà gia đình của Anh vốn có. Em sẽ theo nét duy trì bấy lâu, và đừng theo học cao thêm nữa, điều đó là không được.
   - Đó là duy trì của người Hoa đến từ Sơn Đông từ lâu đời. Em sẽ phải nghe thay cho cả Anh nữa.

Hiểu Minh đã ôm Thanh Miên vào lòng và nói cho cô thật khe khẽ như thời gian khẽ trôi trước của nhà. Hiểu Minh nói với Thanh Miên rằng Em sẽ ở bên Anh và cũng là một phần gia đình lớn của Anh, hãy duy trì văn hoá riêng mà truyền thống ấy có. Thanh Miên khẽ tựa vào người yêu cũng trong một mùa đông lạnh giá và nói đồng ý điều ấy. Nhưng cô không nghĩ là thử thách với cô lại lớn đến thế, đó là tương lai của cuộc đời và lựa chọn một gia đình mà Hiểu Minh phải có. Gia đình của Hứa Hiểu Minh phải có cũng phải có Thanh Miên. Nhưng sao lại khó như thế, nếu như mùa đông đến tựa vào người mình yêu thật dễ chịu và mùa đông đến không có Hiểu Minh ở bên thật khó khăn, cô gái trẻ như biết rằng đó là một bước ngoặt lớn với cô. Cô gái phải vượt qua Thanh Xuân này mang chiến thắng của tình yêu đặt lên môi của Hiểu Minh vì Yêu thương thì sẽ hy sinh cho người mình yêu.

Trong cái buốt giá ấy của đa đoan cuộc đời. Hứa Hiểu Minh trước phi trường đã nói :
   - Anh sẽ chết mà không có Em.
   - Anh cũng biết im lặng thật là khó! Nhưng nó đã tồn tại từ lâu thì liệu có thể thay đổi được đâu. Vì đại gia đình là như vậy mà.

Em hãy cũng Anh đi qua những khó khăn phải có. Nếu không phải Em thì Anh sẽ chết mất thôi. Hiểu Minh ra đi xa và sẽ quay lại để chờ câu nói của Thanh Miên. Nhưng Anh đã im lặng quá lâu rồi, phải chăng nếu đếm thời gian thì cô gái đã biết nơi con phố mùa đông ấy bao lâu không còn bóng dáng của Hứa Hiểu Minh. Cô gái cầm điện thoại lên nhìn ra ngoài bầu trời màu xám kia như khắc khoải và gọi điện cho đầu dây bên kia. Câu trả lời chắc sẽ có vì cô biết Hiểu Minh đã im lặng thế nào nơi phương xa.

  Tình yêu là hy sinh tất cả, và họ đã cũng nhau đi qua bao khó khăn. Kể cả khi phải ở bên nhau mà chẳng có gì là của thế gian này đem cho. Chỉ còn tình cảm gia đình êm ấm và sự hy sinh cho họ tất cả. Đôi môi cô gái đã trao cho người mình yêu, ngay trước bao người khi nhận học hàm Tiến Sỹ trên tay. Họ bên nhau Êm đềm vì cuộc sống mà đó là thử thách từ bỏ những thứ không phải tình yêu.