Thư tình muốn gửi cho ai đó, nhưng còn bỡ ngỡ chưa gửi. Tình thư còn dang dở, tình cảm dành cho người bạn cảm mến vẫn ở đâu đấy trong hoài niệm. Có ai trong đời không dang dở vì tình yêu còn đấy mà kỉ niệm vẫn mãi trong kí ức. Những khoảng khắc kỉ niệm dở dang, nhũng cơn mưa buồn ngoài kia. Một lần đến trong đời nhưng người ta bảo là mãi mãi. Có những cung bậc, dây thanh của tình cảm còn đâu dây. Những lần chắp tay nguyện cầu. Và nguyện xin cho một nửa của bạn thầm thương nhớ. Chắc bạn cũng nguyện mong tình cảm của mình thật êm đềm và không sóng gió. Tình cảm ở đâu đấy trong tái tim. Vẫn như thế ầm thầm và cháy rực. Ấm nồng nhưng chan chứa những khoảng khắc thổ lộ như cơn bão lòng. Trào dâng mãi những cơn sóng không ngơi ầm ĩ tựa sóng biển tình, khi đôi lứa tựa vào nhau. Êm đềm nhưng chất chứa. Mong rằng tình cảm của bạn, tình cảm đôi lứa còn mãi trong thư tình khúc... Lời muốn nói gửi đến độc giả mỗi tuần san.

Thành phố mưa bay và những cơn gió đông về.

Tác Giả : Nam Trần - Thiện Thanh
Dành cho những bạn yêu mến vẻ đẹp của tình yêu
Tình yêu dám hy sinh tất cả để hạnh phúc hơn! Như ánh sao băng trên bầu trời.
Tình yêu là không giới hạn! Đi tới bến bờ tình yêu.

       Trong sương chiều mang mác, có lúc ánh nắng dừng lại ngang ngang giữa con đường. Cảnh chiều như thêm màu nắng, có đâu đây nỗi nhớ, có một thoáng vu vơ. Tìm trong cảnh thắm màu, từng cảm xúc buông trong cơn gió. Chiều nay Nguyễn Thanh Nhân không có còn một mình, chiều nay Anh còn bận đi tìm cho mình một vài món đồ. Tiếp đón một người từ nơi xa đến, vẻ mặt cảu Nguyễn Thanh Nhân như tươi hơn mọi ngày. Nhanh chóng hoà vào con phố, giữa đông người tự hỏi lòng mai này sẽ sao? Liệu có ai đến để chăm lo cho bản thân, hay một mình vẫn một mình. Chọn lấy một vài bông hoa hồng trong cửa hàng, nhanh chóng gói lại. Chắc hài lòng nên Nguyễn Thanh Nhân trông bộ dạng yên tâm lắm. Chờ ai mà phải chuẩn bị kỹ vây? Nguyễn Thanh Nhân như đang đợi một sự trọng đại của đời mình.

Chiều nay con tầu sẽ đưa người đến, khu nhà ga cũng chắc cùng cảm xúc với Thanh Nhân. Giữa chiều đầy sương mù, hay con tầu ấy sẽ mang một tình yêu đến với Thanh Nhân. Vẫn con người ấy, vẫn khuôn mặt ấy như hằng ngày. Nhưng hôm nay không như thường lệ. Thanh Nhân cố nhìn xa hơn, tìm ai đó giữa bao con người. Chắc phải vậy rồi, có ai mà lại chờ thấp thỏm thấy rõ như vậy không? Chờ đợi như chỉ có một mình và một thế giới vậy. Dù đi cùng còn có Em gái của mình, có vẻ Thanh Nhân dành hết sự chú ý cho người đang đến đây. Không hề có điều gì không nói lên tâm trạng của Thanh Nhân. Nếu không yêu thì ai đợi ai làm gì, nếu không yêu thì chiều nay đã không thi vị. Đôi khi chỉ như vậy mà cũng làm cho người ta trong khác nhiều đấy. Không thấy như ngày thường nên Em gái Thanh Nhân cất hỏi:
  - Anh không biết vậy là đang chờ một người thay đổi cả thế giới của Anh hay sao?
Giả như không cố giâu đi tâm trạng thì làm sao người ta thấy Thanh Nhân đang đợi một khách rất quan trọng. Thanh Nhân hơi đỏ mặt trả lời :
  - Ủa có chi mà Em hỏi vậy. Anh chỉ đang đón một người bạn nơi xa.
Cái cử chỉ và điệu bộ cũng đủ nói lên rồi. Không yêu sao hôm nay lại cẩn thận đến vậy. Ngày thường có làm gì mà đi giầy cẩn thận vậy, không nói đến là quá điệu đi. Cho dù có đông người đến đâu thì chắc tất cả cũng như quay quanh không gian này thôi. Một không gian không tất tả, hối hả như mỗi ngày ở trường mà Thanh Nhân đang theo học. Hôm nay nhà ga trong sắc đỏ ấy lại nhuộm một nỗi vô biên. Hay là như vậy mà biết yêu biết thương. Không gian đắm chìm một cách khó hiểu. Thanh Nhân ở đây quay quanh như bao vệ tinh đang quay quanh trái đât. Mà có chăng là một mình không để ý gì, mà chỉ còn tiếng nói tâm trạng thôi. Trong tiếng chuông dài nỗi vô bờ ấy không còn khăc khoải mà nó càng dài thêm như tiếng chuông. Còn bao nhiêu lâu đâu nhưng chính lúc này nó có thể là cả chặng đường dài mà phải bước đi cùng một người.
Thanh Nhân vẫy tay xa xa gọi ai đó :
  - Ở đây, nhận ra Tôi không?
Họ tiến lại gần nhau, một lần gặp mặt đầu tiên. Cô gái trẻ trung tiến về phía chàng trai. Thanh Nhân cùng Em gái cũng đang tiến về phía ấy. Vẻ mặt họ rạng rỡ thật đẹp, nụ cười thêm thắm trên môi, tuổi thanh xuân sao đẹp đến vậy. Họ rạng ngời mà niềm tin thì càng đẹp cho thanh xuân. Cả nhà ga đang ồn ào hay tâm hồn họ đang ngọt ngào hơn tất cả. Tất cả nơi con tầu đến là sự hội ngộ, sự bình yên. Dáng vẻ bối rối của Thanh Nhân trước Ngọc Duyên làm cho nhiều người phải nở nụ cười vì cảnh tượng ấy. Thanh Nhân dù bối rối lắm cũng kịp tặng cho Ngọc Duyên bó hoa hồng thắm 22 bông đỏ thắm. Số bông hoa bằng cái tuổi thanh xuân của 2 người. Thanh Nhân vội vã cất tiếng chào có vẻ run run thì phải :
  - Duyên chờ Tôi lâu rồi phải không? Tôi cũng vậy, hay tại Ngọc Duyên cất bớt chút Thời Gian lên đây thăm Tôi.
  - À mà Hôm nay cửa hàng không mở, Do Not Open có lo không đấy.
Ngọc Duyên đón láy bó hoa và trả lời :
  - Tại hẹn Anh nên hôm nay Em mới lên đây chứ. Dạo này sắp tết nên Thành Phố cũng bận lắm. Em cũng cứ phải hoàn thành các đơn hàng đó.
  - Anh Thanh Nhân, đây là ai vậy? Giới thiệu đi, có phải Em gái chị hay nhắc tới cùng Anh Thanh Nhân không?
Thanh Nhân vui vẻ giới thiệu :
  - Em gái diệu của Anh đó. Tất cả đều do Em gái của Anh tư vấn, quân sư cho cả chứ Anh nghĩ mãi cũng không bằng đâu. Nào từ hoa và cả đây nữa đây là món quà cho Em. Khi nào về tới nhà chúng mở nhé.
Em gái của Thanh Nhân trả lời :
  - Em tư vấn khéo lắm chị à! Anh của Em chuyến này mà không cập bến mới lạ. Anh ấy còn nói chứ !
  Trời chiều không thắm sao vàng vọt,
  Mà hoàng hôn đầy trong mắt trong!
  - Đó chị Ngọc Duyên à, Chiều nay đẹp thật chị nha!
Vẻ đẹp tình yêu dao động không gian con người có mặt gặp gỡ. Người ta không sống để tìm kiếm những điều viển vông xa vời mà là tìm nhau tìm chung nhịp đập trái tim. Chẳng cần nói mà họ dường như cho nhau tất cả chỉ còn là ai sẽ nói yêu thôi. Tình yêu đẹp hơn nếu có một đôi nên một, tình yêu không xa xôi mà quá gần đó là con tim chung nhịp chung một cảm giác hồi hộp và đỏ trên bờ má. Chiều nao hoàng hôn qua ngõ mà ai chưa về đã nhớ nhung. Cho nên Thanh Nhân đã chờ Ngọc Duyên nơi này. Chờ giữa tình yêu và sóng gió.

  Thanh Nhân vội xách lấy túi hành lý của Ngọc Duyên và ba người họ đi xa xa để về nhà. Tiếng nói chuyện vẫn đâu đó, tiếng câu chuyện vui vẻ của họ còn xen lẫn hồi hộp. Nhà ga trong sương chiều mênh mông thế, nơi mà người ta gặp nhau để cười nói, nơi mà người ta tiễn một người đi xa. Nhưng ai cũng thế chìm vào nỗi nhớ của con người và con người. Thanh Nhân một chàng sinh viên trường đại học, Ngọc Duyên cô gái Thành Phố bận rộn trong công việc buôn bán tại cửa hàng của gia đình, Em gái Thanh Nhân một cô tân sinh viên. Họ đẹp như bao con người đang đón xuân về. Buổi chiều mờ sương của Cao Nguyên in dài cảm xúc buổi gặp mặt luyến thương.